Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hoàng Tam thở gấp nhìn nhìn Lưu Hành bên cạnh cùng một đám huynh đệ phía sau, bọn họ đều đã nghe Kỳ Thành nói chuyện Kỳ Sơn bị người chém cho trọng thương mà chết,
nhưng tới đây rồi bọn họ cũng không hiểu rõ, mặc dù là muốn đem thi thể về nha môn cũng không đến mức gọi mưò’i mấy người tới chứ.
Cao Dã gật đầu, nói một tiếng mọi người tiếng rồi, ròi bảo Kỳ Thành cùng mọi người đi tới nhà thôn dân mượn nông cụ.
Chỉ chốc lát, trong tay mỗi người đều có một cái cuốc hoặc xẻng cùng mấy cái sọt, ủng linh tinh các thứ, Cao Dã không giải thích nhiều, chỉ bảo lệnh sử đi khám nghiệm thi thể Kỳ Sơn trước, mọi người còn lại đi qua cái mương bên cạnh đường núi phía Tây Nam của thôn.
Tới nơi cũng không cần hỏi nhiều, Hoàng Tam và Lưu Hành đã hiểu là muốn làm cái gì.
Quả nhiên Cao Dã hạ lệnh, hơn mười người không nói hai lời liền nhảy xuống cái mương, giơ cuốc giơ xẻng bắt đầu đào nước bùn.
Cao Dã cũng trong số đó.
Chẳng qua, tuy rằng hạ mệnh lệnh gọn gàng dứt khoát nhưng hắn cũng không thể xác định trong mương nước bùn này sẽ có gì đó.
Trước khi đợi đám người Hoàng Tam tới, hắn đã trở về trại của Kỳ Thành, tìm kiếm trong ngoài trên người Kỳ
Sơn vài lần để tìm được chút dẫn tới manh mối quan trọng vì sao hắn bị đuôi giêt đen tận đây.
Nhưng mà chuyện cũng không thuận lợi như hắn suy nghĩ, ngoại trừ một số thử phát hiện từ trước, dù hắn lăn lộn thế nào cũng không thu hoạch được gì.
Nhưng không thể uổng phí công sức, cái Cao Dã không khỏi càng thêm dùng sức đào.
Nửa canh giờ sau, khi toàn bộ nước bùn trong mương đều bị rải phẳng để kiểm tra, vẫn không phát hiện ra bất luận sự khác thường nào, khó hiểu trong lòng Cao Dã càng thêm sâu.
Thế cho nên chống cái cuốc đứng ở trong mương, hồi lâu không mở miệng nói chuyện.
“Bộ đầu….Đến tột cùng là có nơi
nào không ổn? Ngươi nói với mọi người đi, có khi chúng ta sẽ nhìn ra được chút gì đó!”
Hoàng Tam mang ủng chống nước, khoa trương bịch bịch đi qua.
Nhưng mà Cao Dã không để ý đến hắn, vẫn chuyên chú suy nghĩ như cũ.
Thấy thế, mặc dù được thăng lên làm bộ đầu, nói đến cùng Hoàng Tam vẫn thấp hơn Cao Dã một mảng lớn, nhìn
hắn “Hành xử khác người” còn hơn trước, tuy rằng đã sớm quen nhưng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.
Đặc biệt, vừa nghe đến là Cao Dã muốn tăng nhân thủ, tri phủ Hách Minh Đường không nói hai lời vung tay lên bảo bọn họ hoả tốc chạy tới đây.
Hai ngày trước hắn muốn mời tri phủ cùng nhau uống rượu thì bị ông ấy dùng thái độ quở trách từ chối, khác biệt to lớn làm hắn mất hết mặt mũi bộ đầu.
Đối mặt với Hoàng Tam hơi mang bất mãn dò hỏi, Cao Dã lặng im như cũ tựa hò không nghe thấy.
Đến khi Lưu Hành nhìn ra Hoàng Tam quẫn bách muốn lên tiếng hỗ trự giải vây, Cao Dã mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.
Một long hắn đều ở trên vụ án, nhìn về phía đồng liêu đầy người đầy mặt đều là nước bùn nói: “Vất vả cho mọi người rồi, phải đem đống nước bùn này đển bờ biển để rửa!”
Khi làm xong mọi việc đã gần giờ Thân.