• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên vietwriter.vn


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Nhà lão đánh cá cũng ở phía tây thôn, cách trại Kỳ Thành không xa, lúc trước Cao Dã đi ngang qua có gặp mặc Kỳ Thành.
Lúc này thấy hắn chạy tới chỗ mình, Cao Dã cũng không có quá đa nghi nhưng nhìn hắn hoảng loạn, trong lòng vẫn không khỏi cả kinh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Thành thở hổn hển, quần áo bởi vì chạy quá vội mà có chút lộn xộn:
“Ta….Nhà ta hình như có trộm!”
Đi theo Kỳ Thành vội vàng chạy tới trại, sau khi đi vào Cao Dã chưa thấy trạng thái bị lục lọi lung tung rối loạn như trong tưởng tượng, không khỏi có chút nghi hoặc còn có chút bực bội nói:
“Này không phải bình thường sao, sao ngươi biết có trộm vào?”
Kỳ Thành nghe vậy chỉ vào bàn ghế cùng rương đồ cạnh giường đệm trong phòng: “Ta để đò vậy thế nào hướng nào, trong lòng ta đều nhớ rõ, mấy cái này rõ ràng đều có người động vào!
Quan gia, ngài cũng biết, ta ở một mình, ngày thường cũng không có qua lại với ai, cơ bản sẽ không có người tiến vào, nếu không phải ta thì chỉ có thể là tặc tuyệt đối không sai được!”
Cao Dã còn có chuyện phải làm, vốn dĩ không có rảnh giao lưu với Kỳ Thành nhưng hắn lại có quan hệ đặc thù với Kỳ Sơn nên hắn chỉ có thể nhẫn nại lại đây.
Kết quả chỉ là Kỳ Thành cảm giác xảy ra vấn đề cũng không căn cứ, nghe hắn nói chém đinh chặt sắt như vậy không khỏi càng thêm bực bội:
Lúc nãy ta tơi, ngươi đang ở trong
nhà, như thế nào mới một lát sau liền nói có trộm vào nhà? Ngươi đã ở trong nhà làm sao lại không biết?”
“Quan gia, ta là người thành thật, nào dám lừa dối ngài! Ta mới vào trong sân sau phơi một chút cá khô, vị trí đồ vật trong phòng liền không giống nữa…..”
Kỳ Thành còn muốn nói cái gì, Cao Dã không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn: “Nếu là trộm vậy ta hỏi ngươi, ngươi bị mất cái gì?”
Nghe hỏi như thế, Kỳ Thành có chút đắc ý mà lắc đầu: “Cái này thì thật không có mất gì cả, đò vật tương đối quý trọng, ta sẽ luôn mang trên
người!”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay sờ cái dây trên cổ.
Dây thừng đã biến thành màu đen được lôi ra, lộ ra trước mắt Cao Dã, là một túi tiền thêu lớn bằng bàn tay.
Mở ra, bên trong là mấy viên bạc vụn, một chuỗi tiền đồng, một cái ngọc châu, còn có mấy lá thư nhà được gấp nhỏ khiến nó vốn đã mềm nay còn mềm hơn của Kỳ Sơn.
Nhìn đến thư nhà, Cao Dã Kỳ Thành không hẹn mà cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, Kỳ Thành nhìn thần sắc Cao Dã ngưng trọng, trong lòng bắt
đầu khiếp đảm:
“Quan gia, ngài nói thứ kẻ cắp kia muốn tìm có khi nào chính là hai lá thư nhà này hay không?”
Đối với câu hỏi của Kỳ Thành, Cao Dã không có trực tiếp trả lời, hắn lấy lá thư mở ra nhìn lại, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói:
“Thứ này, từ hôm nay trở đi, liền giao cho quan phủ bảo quản đi, khi nào án tử của Kỳ Sơn được giải quyết thì sẽ trả lại cho ngươi!”
Kỳ Thành có chút khó xử: “Nhưng mà
quan gia…Ta còn muốn dựa vào
nó đi lấy di vậy của Kỳ Sơn về! Nếu ngươi lấy đi, sao ta đi hỏi người ta được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK