Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tuy rằng lúc sau lại được bổ sung từ người Cao Dã cùng A Hương nhưng lúc trước nàng lại phải quần nhau với hạ nhân cùng mấy cái xa phu Vinh phủ, không ít lần lộ ra dưới ánh mặt
trời lộ cho nên khi tới Đông Lâm Thành, nàng lại biến thành một khối “Thi thể” chỉ có thể tỉnh lại vào ban đêm.
Cũng may trước đó nàng biết tình huống chính mình, sớm đã viết tốt một mật tin cho cả nhà Lan Sĩ Hoành cho nên mặc dù cuối cùng nàng không ra mặt, cũng có A Hương vì nàng mà đưa tin tức cùng xe ngựa.
Mặt khác mấy cái xa phu phụng mệnh nửa đường giết chết mẹ con các nàng, bên người có không ít lộ phí cùng lương khô nên mặc dù không trở về Nghi Lan Thành, tạm thời các nàng cũng có thể ở Đông Lâm Thành tìm được một góc an thân.
Bất quá, chuyến này của các nàng, trừ bỏ đưa mật tin cho người Lan gia, đưa xe ngựa thì còn có một sự kiện càng quan trọng hơn để giải quyết.
Làm hết những việc đã chuẩn bị trước đó, cũng không tính toán trở về.
Nhưng tình trạng củaTuế Hòa thật sự không lạc quan.
Khi các nàng mười ba ngày lái xe đến gần nhà Lan gia ở Đông Lâm Thành, sắc trời đã sáng rõ, đem mật tin cùng xe ngựa để lại cho Lan Sĩ Hoành xong, Tuế Hòa A Hương chỉ có thể tìm một khách điếm gần đây để ẩn thân.
Cũng may ngày đó thiên âm ngày liềm, Tuế Hòa thời khắc đều lấy áo đen dù đen che chắn, không bị ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu đến hồn phi phách tán.
Đến khi màn đêm buông xuống, hai mẹ con mới lại thu thập hành lý rời khách điếm, vội vàng chạy đến bãi tha ma lớn nhất ngoài Đông Lâm Thành, tìm một ngôi mộ hoang sinh ra phản ứng với vật trong lòng ngực Tuế Hòa.
Mà khi các nàng suốt đêm chạy tới, rốt cuộc cũng tới bãi tha ma vùng ngoại ô thành tây các đó vài dặm, lúc lấy tín vật tìm mộ phần, thì ánh mặt trời đã bắt đầu lấp ló.
Dưới tình thế cấp bách, A Hương chỉ có thể đào hố tạm thời chôn Tuế Hòa vào.
Lúc sau, A Hương vốn muốn một mình ở bãi tha ma tìm từng cái, có điều nàng không có cách nào cảm ứng hồn quỷ, chỉ có thể thay đổi chủ ý mang hành lý, rời khỏi bãi tha ma đi tìm chỗ để Tuế Hòa ẩn thân mà không cần phải xuống mồ.
Hối hả ngược xuôi, lục soát tìm gần nửa ngày, A Hương mới tìm thấy một gian phòng nhỏ ở tòa thôn nhỏ gần chân núi cách đó mấy dặm.
Phòng nhỏ rách tung toé, có một quan tài trống rỗng bên trong, có
giường có chiếu, còn có bàn bếp lò nhưng đều có mùi nồng nàng do đã lâu không có người ở.
Đơn giản thu thập một phen, tính thời gian Tuế Hòa sắp tỉnh lại, nhìn thấy mặt trời về tây, A Hương lại cõng đồ kích động chạy về phía bãi tha ma bên kia.
Nhưng không đợi nàng chạy tới gần liền thấy ngoài bãi tha ma có một đám người xách cuốc dây thừng đi như bay về phía nấm mồ của Tuế Hòa.
Thấy đám người kia khí thế rào rạt, A Hương e sợ bọn họ sẽ làm gì bất lợi với Tuế Hòa, vì thế không chút nghĩ ngợi, bước nhanh vọt qua.
Nhưng không đợi A Hương tới gần, đám người kia đã chống tay lên nông cụ, ngừng lại cạnh mộ Tuế Hòa.
Trước đám người, một đạo thanh âm dào dạt vang lên: “Ngưu quản gia, ngươi xác nhận là cái mả này sao?”
Người được gọi là Ngưu quản gia không có lập tức đáp lại.
Trầm tĩnh vài hồi sau, A Hương mới nghe thấy một thanh âm nghẹn ngào khác từ xa tới gần: “Đạo trưởng,
không sai, chính là nơi này! Tương Văn Văn, nha đầu chết tiệt kia đích xác được gọi như vậy!”
Nghe thấy bọn họ nói tới người không liên quan, lúc này A Hương mới hơi chút buông tâm, ném xuống hòn đá đã giơ lên đỉnh đầu, không còn dự định liều mạng cùng bọn họ, lặng lẽ vòng ra mặt sau nấm mồ xem xét tình huống.
Nương theo ánh mặt trời còn sót lại,
A Hương từ xa xa nhìn người được xưng là đạo trưởng, dáng người cao dài, áo đen, buộc mão vàng, vác túi, tướng mạo thanh tuấn, ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, trên lưng mang kiếm gỗ đào, tay cầm la
bàn, nhíu mày ngưng thần nhìn kỹ la bàn.
Tám gã nam tử phía sau vô thanh vô tức đứng lặng.