Mất bốn ngày nhóm người Yêu Nhiêu mới mở được một đường thoát ra khỏi thông đạo hắc ám nguy hiểm ấy. Trong khoảng thời gian đó lại có thêm ba người bị ma vật ẩn núp ở trong bóng đêm giết chết. Tên tiểu thế tử Vương Thông là kẻ đầu tiên đứng mũi chịu sào.
Hiện tại chỉ còn lại tám người. Ngoại trừ sáu người Yêu Nhiêu, Nguyên Phương, Chiến Hổ, Kha Phi, Bạch Dạ Nhất, Mỹ Lam thì chỉ còn lại có tên mặt than cả người đầy đao ý · Mục Dã Hàn Giang, cuối cùng là tên có thể nhìn thấy quỷ ảnh nhanh chân chạy trốn trước tiên · Gia Cát Mao Mao.
Lúc này tám người quần áo tả tơi đang ngồi vây quanh một đình viện rách nát mọc đầy cỏ dại để nghỉ ngơi.
Mấy ngày trước mọi người gặp phải đám Khô lâu binh càng đánh càng mạnh. Mới đầu chỉ cần một chiêu là đã đánh nát được chúng, sau đó đột nhiên xuất hiện thêm Hoàng cốt binh tay cầm song đao kim loại, nối tiếp là Lục cốt binh toàn thân đầy độc, cuối cùng là Vong Linh sinh vật nguy hiểm nhất, không chỉ có linh trí mà toàn thân xương cốt đó đều được khắc trận pháp.
Nếu không nhờ Bạch Dạ Nhất liên tục thi pháp ba lần Quang Huy thần thánh cộng thêm Thủy nguyên tố của Thủy Kỳ Lân công kích mở ra một con đường sống thì có lẽ giờ này mọi người đã không còn hy vọng ra ngoài rồi.
"Chi bằng chúng ta cứ ở trong này chờ qua sáu ngày nữa Triệu hồi trận mở ra rồi quay lại Đế Đô." Tên Gia Cát Mao Mao thấy đánh là chạy nhỏ giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng, tựa như đã bị những Vong Linh sinh vật bên ngoài phế tích đánh cho không còn chút ý chí gì. Tuy rằng Thần dược trân quý thật đấy, nhưng cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Mục Dã Hàn Giang nắm chặt chiến đao trong tay, lạnh lùng phun ra vài từ: "Ta, quá yếu."
Bạch Da Nhất nhìn thấy Yêu Nhiêu ôm Thủy Kỳ Lân gà gật, xem chừng là buồn ngủ lắm rồi. Mấy ngày này thực sự quá mệt, hắn phải nhiều lần sử dụng đến mức cạn kiệt lực lượng nguyên tố cấp Lĩnh Chủ của huyễn khí, căn bản không có cơ hội nào nói chuyện riêng với Yêu Nhiêu.
"Khona đã, ta phải thăng cấp đã." Chiến Hổ ngốc ngốc cười nói. So với mấy người chỉ chăm chăm lo bảo toàn mạng sống thì hắn cùng với Nguyên Phương lại ngược lại, luôn liều mạng chiến đấu. Đường đường có một lão đại mạnh mẽ như vậy, hai người tiểu đệ bọn hắn không thể quá yếu được
Yêu Nhiêu vui mừng nhìn Chiến Hổ thăng cấp thành triệu hồi sư cấp 1 cao cấp, Thanh đầu và Lục đầu cũng theo đó lĩnh ngộ được hai loại chiến kỹ mới lần lượt là "cương trảo" và "sóng xung kích".
"Kia.. kia kia.. Thứ kia." Ngay thời điểm Chiến Hổ đang tiến hành thăng cấp, Gia Cát Mao Mao đột nhiên lại lên tiếng.
Hiện tại, chỉ cần nghe thấy tiếng thét chói tai của hắn ta là đã khiến mọi người kinh hồn táng đảm. Tên miệng xui xẻo này rốt cuộc lại nhìn thấy thứ gì không nên thấy nữa vậy? Tám người nhanh chóng nắm chặt lấy vũ khí, khó khăn đứng lên.
"Đó liệu có phải là thần thú không?" Tên Gia Cát Mao Mao yếu ớt rốt cuộc cũng phun ra được một câu tiếng người hoàn chỉnh.
Mọi người nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ, chỉ thấy một quả cầu nhỏ người phủ đầy rêu xanh và bùn, không chớp mắt lẳng lặng ngồi xổm ở bên góc tường. Không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhận ra trên trán nó còn có một viên Lục tinh thể đại diện cho Thần Thú.
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?" Chiến thú Dã Hỏa Chiến Lang của Kha Phi tiến lên trước, há mồm định cắn một cái.
Cục bùn nhỏ có vẻ như bị dọa sợ, há miệng nhưng không phát ra tiếng, mà một viên Lục tinh trên trán lại đột nhiên biến thành hai.
"Mẹ kiếp! Biến thái! Nó lại cò có thể thay đổi số lượng tinh thế ư? Mau cắn nó!" Kha Phi không hề cảm giác được uy áp của Thần Thú nên thẳng tay chỉ huy Dã Hỏa Chiến Lang công kích cục bùn nhỏ.
"Bục bục!" Cục bùn nhỏ đột nhiên bẹp dí chỉ còn lại một lớp da, tựa như quả bóng bị châm nổ. Tinh thể giả trên trán cũng quay về trạng thái Bạch tinh bình thường trong nháy mắt.
Cục bùn nhỏ vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy, đáng tiếc tốc độ thật sự quá chậm, trực tiếp té ngã trên đất, bộ dáng chọc người ta buồn cười.
"Thì ra là kỹ năng 'Ngụy tinh'!"
Vừa rồi Kha Phi cũng bị "Thần thú" đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, hắn đánh cục bùn nhỏ một trận thật nặng. Nếu như không phải Yêu Nhiêu ngăn lại, không chừng ác thiếu Quang Minh thành này thật sự sẽ đánh đến lúc cục bùn nhỏ thành bùn nhão mất.
"Đừng lãng phí sức lực nữa, nó cũng không có trêu chọc chúng ta."
Trong phế tích quỷ dị này thật sự có rất nhiều chuyện nhiều thứ kỳ quái. Có sâu lông biết bay, có vỏ sò mọc chân, tuy vậy trên người chúng nó không hề mang theo hơi thở nguyên tố Hắc Ám.
Yêu Nhiêu nhìn cục bùn nhỏ bị đám người dọa sợ hãi, sau đó lại chuyển sang đề tài nghiêm túc: "Ta cảm thấy chúng ta dừng chân tại đây là việc sáng suốt."
Không biết những ma vật hoành hành trong Thái Cổ phế tích có bao nhiêu, đang ẩn nấp ở nơi nào. Tám người bọn họ chỉ mới tiến vào một đoạn ngắn mà đã giống như vào sinh ra tử, Yêu Nhiêu quyết định tạm thời dừng lại trước.
Nhưng đúng lúc này một trận gió âm làm người ta nổi hết cả da gà thổi qua, ánh sáng bên trong phế tích càng lúc càng u ám. Trong không khí ẩm ướt truyền đến từng tiếng bước chân, nghe giống như là tiếng hành quân của thiên quân vạn mã.
Hàng loạt những âm thanh hỗn loạn tràn tới như thủy triều từ bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Gia Cát Mao Mao lập tức xanh như tàu lá. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là muốn tìm một chỗ trốn đi, nhưng đình viện trống trải này lấy đâu ra một chỗ trốn chứ?
Cuối cùng thì mọi người cũng thấy rõ ma vật đen ngòm đến đây là thứ gì.
Mẹ kiếp! Địa Ma! Vong Linh cao cấp! So với những Khô Lâu binh mấy ngày trước bọn họ gặp phải thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bề ngoài của Địa Ma tựa như là hợp thể của nhện và bọ cạp, phía trên tám cánh tay dài sắc nhọn là một cái móc câu sáng chóe phủ đầy nọc độc màu xanh.
"Chúng ta xong rồi!" Gia Cát Mao Mao hét lớn, hắn run run chỉ vào mấy cái bóng trắng đang xông ra từ đàn Địa Ma.
Đó là hơn mười con Địa Ma Vương giả đã tiến hóa thành Tu La. Thân thể chúng đứng thẳng, dần hiện hình người. Trên xương sống của bọn chúng có thêm một cụm tám cái xương gai nhọn màu máu, mang theo một chút mùi vị thịt thối. Tất cả Ma tộc đã tiến hóa thành Tu La đều có được năng lực suy nghĩ, hơn nữa hơn nữa sau khi thăng cấp thì mức độ cứng rắn của xương cốt cũng được tăng lên, là ma vật siêu cấp biến thái không thể dễ dàng đánh bại chỉ bằng một công kích thông thường.
Tướng lĩnh của đám Tu La hiển nhiên đã thấy được nhóm người Yêu Nhiêu, lưỡi hái khổng lồ trên tay giơ cao, chỉ huy ngàn vạn Địa Ma tiến về phía mọi người.
"Chạy mau!" Tiếng hét Nguyên Phương đã lạc giọng, chẳng qua lúc này không có ai còn tâm tư để chê cười hắn, bởi vì ngay cả tên mặt mặt than lãnh khốc giả mạo của nhà Phi Lợi Cơ cũng đã nhấc chân chạy như điên.
"Này, các huynh đệ, đợi bọn ta với!"
Phía sau Yêu Nhiêu truyền đến một tiếng gọi lớn, mọi người lúc này mới phát hiện phía trước đàn Địa Ma đông nghìn nghịt còn có thêm mười bóng người đang chạy như điên.
Không ngờ lại là người quen! Ngoại trừ Ngõa Luân · cháu trai của Vĩnh Hằng thành chủ cùng với Thanh Quân · cháu trai vợ của Thanh Sơn Thành chủ đã từng gặp lúc còn ở học viện Xuất Vân thì trong những người đó còn có cô nhóc cương thiết* Bạch Lị Nhi.
*sắt thép, gọi vậy vì bên ngoài Bạch Lị Nhi là một quả cầu sắt lớn ấy
"Cút! Các ngươi đúng là mấy tên khốn kiếp." Kha Phi vừa chạy vừa hổn hển quát. Hóa ra đàn Địa Ma quần cư này là do đám người đó dẫn tới. Bọn họ chỉ đen đủi trùng hợp ngồi trên tuyến đường chạy trốn của bọn chúng mà thôi.
"Chúng tôi cũng đâu có muốn gặp phải tình cảnh này. Bốn ngày đầu tiên không hề gặp qua một bóng Ma tộc nào, đến hôm nay không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện nhiều Địa Ma và Tu La như vậy. Chúng xuất hiện quá đột ngột, lập tức giết chết hơn hai mươi người của đội chúng tôi." Ngõa Luân vừa chạy vừa giải thích.
Ai ngờ hắn càng giải thích càng khiến cho nhóm người Yêu Nhiêu giận hơn. Bà nó chứ, dựa vào cái gì mà những ngày trước đó bọn họ không hề gặp phải một con quái vật nào còn chúng ta thì lại phải giết vỏn vẹn bốn ngày bốn đêm. Các ngươi xứng đáng bị đuổi giết! Nhưng bị đuổi giết thì cũng bị đuổi một mình đi, tại sao còn kéo thêm bọn họ vào làm gì?
"Dừng lại!" Yêu Nhiêu đang dẫn đầu chạy phía trước đột nhiên dừng chân lại.
Mọi người rất nhanh đã hiểu ý của nàng, bởi vì lúc này từ màn đêm đen sâu thẳm phía trước cũng đang truyền đến tiếng gào thét của Tu La.
Bọn họ.. Bị bao vây!
Danh Sách Chương: