• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này! Ngươi đứng lại cho ta!"



Áo Đề Lạp và Nhĩ Đa dừng bước khi nghe tiếng hét của một nữ nhân ở đằng sau. Bất chợt, Áo Đề Lạp quay người lại với khuôn mặt rạng rỡ cười tươi.



"Chào buổi sáng! Y Y."



"Ngươi... biết tên ta?" - Vân Tuyết Y dừng lại trước mặt hắn, thở không ra hơi.



"Sao ta có thể không biết? Nàng là người đã dụ dỗ ta ở...Ưm..."1



Chưa dứt lời, Vân Tuyết Y đã đưa tay bịt chặt miệng hắn lại.



"Ngươi liệu cái miệng của mình. Ăn nói bậy bạ coi chừng ta cắt lưỡi ngươi!"



"Được rồi, được rồi!" - Hắn gạt nhẹ tay nàng xuống. - "Nàng tìm ta có chuyện gì?"



"Tại sao ngươi lại giúp ta?"



"Y Y! Nàng nói gì ta không hiểu?"



"Lần đó ngươi cũng biết là ta trộm bản thông hành của ngươi. Nhưng ngươi không đòi lại, còn khiến cha ta tức giận một phen."



"Ta ấy à... Chỉ là có sở thích chọc giận người khác, chứ cũng không tính là giúp nàng." - Áo Đề Lạp giả bộ ngây ngô.



Vân Tuyết Y đưa tay nâng cằm hắn lên, giả giả phối hợp cùng.



"Mĩ nam! Nếu ngươi đã "thích", thì hãy "thích" cho trót đi."



Nào ngờ Áo Đề Lạp cũng tâm ý tương thông, hiểu biết hoàn cảnh, lại không hề né tránh, rất tự nhiên mà đưa tay đỡ eo nàng sáp lại gần mình.



"Ngươi...!"



"Nếu là ý nàng muốn, đương nhiên ta có thể giúp."



Vân Tuyết Y nhìn hắn mà đờ người ra. Nàng dường như có chút kí ức từng mảnh, cảm giác như đã từng gặp người này ở đâu rồi.



"Ngươi... Chúng ta có phải... từng gặp nhau rồi không?"



"Đương nhiên rồi! Nàng đã gặp ta ở thanh lâu."



"Ý ta không phải là..."



"Được rồi. Tò mò có thể đánh chết con mèo hoang đấy! Bây giờ có muốn ta giúp không?"



"Mặc kệ là tên này có ý đồ gì, nhưng kế hoạch của lão già kia thất bại, ta cũng thông qua đó mà lấy lại được món tiền dư hơn số của hồi môn của nương thân. Coi như cho lão ta lãnh đủ..."



Vân Tuyết Y mải suy nghĩ mà quên mất Áo Đề Lạp còn ở đây. Hắn vùi khuôn mặt mình vào bên mái tóc của nàng khiến nàng giật mình.



"Này..."



"Soạt". Vân Tuyết Y còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, thì một bàn tay lớn đã kéo nàng ra xa Áo Đề Lạp.



"Thất vương gia?"



Vân Tuyết Y hơi ngỡ ngàng khi thấy nam nhân mà nàng đang cố tránh xa lại xuất hiện ở đây, còn là trong hoàn cảnh này. Lén nhìn nét mặt Tử Xuyên đang nắm chặt lấy tay mình, nàng có chút lúng túng. Tử Xuyên! Hắn đang tức giận. Vân Tuyết Y chợt cảm thấy hành động của mình bây giờ có làm gì cũng thừa thãi. Đứng trước hắn, nàng dường như mất hết sự cao ngạo vốn có.



Hắn kéo tay nàng rời khỏi đó. Ngoái nhìn lại, chỉ thấy Áo Đề Lạp vẫn đứng yên, hắn nhìn hai người họ rời đi với ánh mắt không vui.



"Chỉ có thể là do khí chất của hắn bức người quá thôi. Nhất định là vậy."



Vân Tuyết Y đang cố trấn an bản thân, thì nghe Tử Xuyên trầm giọng lên tiếng hỏi.



"Ngươi làm gì ở đây?"



Vân Tuyết Y định trả lời thành thật như trước, nhưng thâm tâm đang mách bảo nhắc nhở nàng nên đã quay mặt đi, gạt tay hắn ra và cách xa ra ba bước.



"Ta... làm gì cũng không liên quan tới ngài!"



"..."



Có phải là nàng đã nhìn nhầm hay không. Nhưng hình như nàng cảm thấy Tử Xuyên hắn có chút thất vọng. Không thể! Nhất định là ảo giác.



"Ngược lại là... ngài, một vương gia như ngài làm gì vào buổi đêm như này?"



"Ngươi đang lo lắng cho bổn vương?"



Vân Tuyết Y nghe vậy thì giật thót. Nàng không muốn lộ sự để tâm quá mức dành cho hắn nữa. Nếu không biết kiểm soát, nàng lại phải chết thảm dưới đao kiếm vô tình của hắn.



Quả thực là không muốn trải nghiệm lại nữa!!



Vân Tuyết Y cố tỏ ra lạnh nhạt, ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn với một ánh nhìn đã cạn tình.



"Ta không lo lắng! Thất vương gia! Bây giờ chúng ta đã không còn liên quan đến nhau. Nên bớt qua lại thì hơn."



Nói đoạn, nàng dứt khoát quay người rời đi, để hắn đứng lại với một khuôn mặt u ám đến đáng sợ.



[Thanh Y dược tiệm]



"Tiểu thư! Người đi lâu quá, nô tì còn tưởng người gặp nguy hiểm..."



"Nha đầu ngốc này! Sao ta có thể bị gì được."



Vân Tuyết Y vừa lấy mạng che mặt đeo vào, mở ngăn lấy mỗi vị thuốc một ít, đem giã ra thật nhỏ và mịn, rồi đem đi sắc. Số còn lại, nàng để vào từng miếng giấy, bọc lại thành thang rồi treo lên tường, dùng cho những lúc cần thiết. Xong xuôi, nàng bước ra ngoài, nhìn qua một lượt.



"Hôm nay bệnh nhân lại tăng thêm tầm mười người thưa tiểu thư!"



"Ừm!" - Vân Tuyết Y đưa tay thắt chặt mạng che ôm mặt, rồi tiến đến khu dành cho những bệnh nhân bị bệnh nặng.



"Vân cô nương! Cô đã đến rồi!"



"Vâng!" - Nàng dừng bước trước một ông lão gầy gò xanh xao - "Ông bị bệnh lâu chưa?"



Người hầu bên cạnh ông lão liền nhanh nhảu đáp lời - "Lão gia nhà ta đã bị bệnh được hai tháng rồi! Cầu mong thần y cô nương giúp ngài chữa khỏi, tiền bạc không thành vấn đề!"



Từ khi lập Thanh Y dược tiệm, mới đầu chỉ có lác đác vài người. Song có một người phụ nữ nghèo, với căn bệnh quái ác nổi tiếng khắp khu mà bà ta đã mang, lang thang đến các dược tiệm khác người ta cũng không thể chữa khỏi, hoặc là do không muốn chữa. Đi mời đại phu, lại không có đủ tiền. Nhìn thấy dược tiệm của Vân Tuyết Y, bà ta đánh cược vào thử. Vân Tuyết Y không những chữa trị dứt bệnh, còn không lấy tiền. Từ đó tiếng vang lan truyền khắp kinh thành, nàng được bách tính gọi với cái hiệu danh "Họa Kinh thánh thủ thần y".



Bây giờ, những người có tiền, họ đến thẳng đến dược tiệm của nàng nghe bệnh thay vì đi mời đại phu. Vì số lượng bệnh nhân đến ngoài tưởng tượng, Liên Nhi đã đề nghị viết thẻ, định kì sẽ phát năm mươi cái, ai có thẻ mới được vào. Ngày nào cũng bận rộn, nàng hầu như chẳng còn thời gian để lo nghĩ chuyện tranh đấu triều đình.



"Ta làm việc không coi trọng vấn đề tiền bạc. Đối với những người có quyền có thế như ngài đây, chỉ xem có duyên hay không."



"Vậy... lão gia ta...?"



"Đương nhiên sẽ khám."



"Đa tạ thần y! Đa tạ thần y!"



Nàng đưa tay bắt mạch, rồi lại thu tay về.



"Có phải lão gia nhà ngươi đêm bị mất ngủ, cơn ho triền miên, khắp người uể oải, bị nhức đầu và ăn uống không thông?"



"Phải phải! Chính là như thế!"



Vân Tuyết Y đứng dậy, đến gần bàn thuốc của mình, rút một tấm giấy trắng, cầm cây bút ghi công thức chữa bệnh như thường lệ.



"Lão gia! Quả nhiên tin đồn không sai mà. Vân thần y khám bệnh chỉ bắt mạch, sau đó chẩn đoán ra triệu chứng, không hề nói tên bệnh cho chúng ta biết. Cách hành y bí bí ẩn ẩn này đúng thật chỉ có thần y mới làm." - Tên người hầu bên cạnh ghé tai ông lão thì thầm.



"Khụ khụ! Ngươi... nói bớt vài câu đi. Vân cô nương làm vậy để tránh những kẻ khác ăn không ngồi rồi... dựa vào công thức cô ấy đưa cho chúng ta liền bị cướp công trắng trợn. Không nói ra tên bệnh để giữ bí mật... cũng là lẽ thường tình... Khụ...khụ...!"



"Lão gia! Ngài lại ho nhiều lên rồi."



"Không phải ta sắp được chữa khỏi đó sao?" - Ông lão nhìn Vân Tuyết Y với sắc mặt dần tốt lên.



"Ngài nằm xuống nghỉ ngơi đi." - Vân Tuyết Y bước lại gần họ, đưa cho tên hầu tờ giấy - "Về sắc thuốc theo đúng công thức này, không được vội vàng mà uống quá liều, mỗi ngày ba lần. Sau năm ngày sẽ thấy rõ tác dụng."



"Đa tạ thần y."



Vân Tuyết Y theo thói quen, chẩn bệnh cho người này xong sẽ đến người khác. Nhưng hôm nay, lại nhìn thấy người quen. Tạm gác lại công việc một lúc, nàng chạy đến nơi người đó đang ngồi, mỉm cười lại gần hỏi.



"Tề công tử? Không phải vết thương của ngài đã khỏi rồi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK