Tử Xuyên bước vào khuôn viên biệt viện, liếc nhìn Vân Tuyết Lam một cái căm ghét rồi cũng chóng thu hồi ánh mắt, đưa tay ra lệnh đám thị vệ đang đứng gác.
"Phiền thật! Từ giờ cho đến lúc qua lễ trưởng thành thì đừng để cô ta bước ra ngoài một bước."
"Tuân mệnh!"
"Ngài đừng đi!" - Vân Tuyết Lam đứng ở gần cửa viện, từ bên trọng thét vọng ra - "Thất vương gia, đó không phải là tỷ tỷ của ta! Đó là hồ ly tinh đoạt xá. Tỷ tỷ ta đã chết từ lúc bị hạ xuân dược ở gần suối Cầm Tiên rồi!"
Không một phép thừa, hắn rất nhanh đã nắm bắt đúng trọng điểm.
"Hạ xuân dược? Suối Cầm Tiên?"
Vân Tuyết Lam vẫn không nhận thức được tình hình hiện tại, nói vọng ra.
"Vân Tuyết Y đáng bị như thế! Là tỷ ta đã bị ông trời trừng phạt."
"Chuyện từ lúc nào?"
Nàng ta đơn giản nghĩ rằng khéo lời là khéo chia rẽ mối quan hệ của hai người họ, căn bản không hề suy tính trước sau. Loại người này đối với cái cẩn mật hành sự, e là vẫn chưa thể so được với Vân Tuyết Y.
"Là khi vương gia khải hoàn binh quân. Lúc ấy tỷ tỷ đã bị vấy bẩn, chắc chắn không chịu được cú sốc mà tự vẫn. Vương gia! Ngài chẳng lẽ không nhận ra tỷ tỷ đã khác xưa sao?! Còn không phải là hồ ly tinh hiện về, đối với ngài đang giở trò "lạt mềm buộc chặt". Nói không chừng còn đang tính mưu hại ngài nữa."
Tử Xuyên hừ một tiếng cười lạnh.
"Là khi đang ở ngoài chiến trường? Hay! Hay lắm! Hay cho một phủ thừa tướng, lại dám nhân lúc cần tướng dẫn binh xuất trận mà cả gan động tới người bên cạnh bổn vương."
Nhưng, điều này đáng để khiến hắn phải ngẫm nghĩ. Quả thực từ sau khi cầm binh đảo trống hồi thành, tính cách nàng lại vụt chóng thay đổi như một người khác. Trước đây nàng theo hắn không rời, hiện tại lại gặp một lần, tránh một lần. Trước đây nàng luôn miệng nói yêu hắn, bây giờ lại lẳng lặng buông câu "chúng ta đã không còn liên quan tới nhau nữa rồi."
Nàng luôn không biết sợ mà dám gọi cả họ tên hắn. Giờ thì một câu "vương gia", hai câu "vương gia". Thật khiến hắn phát điên mà.
"Không! Điều này tuyệt đối không phải. Nàng ấy ở suối Cầm Tiên chắc chắn đã chịu phải đả kích nào đó..."
"Vậy nên... Y Nhi là không cần ta nữa ư?"
Thấy hắn định rời đi, Vân Tuyết Lam lớn tiếng ngăn lại.
"Khoan đã! Vương gia, ngài định đi đâu? Ngài phải giết ả yêu nữ đó, chính nó đã đội lốt tỷ tỷ ta lừa tình gạt người..."
Tính tình bộc phát, lại nghe phải điều đáng lẽ không nên nghe, hắn quay người vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng ta.
"Vân Tuyết Lam! Muốn sống lâu hơn thì câm miệng."
Chịu đựng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ hắn, cổ họng như muốn nghẹt thở, đôi mắt ứa lệ, hai hàm răng cắn chặt lại. Nàng ta chỉ còn nước im lặng gật đầu tuân theo.
Mãi đến khi Tiêu Tự can ngăn, hắn mới nới lỏng lực tay.
"Sao chứ? Ta nói sai gì ư?" - Nàng ta lầm bầm trong miệng - "Nàng ta vốn là một ả yêu nữ chuyên đi mê hoặc nam nhân. Từ Giang thế tử, lại đến An Thế Minh... Còn ngài, ngài là phu quân ta, vậy mà cứ chăm chăm đến người cũ! Ta không quan tâm! Vân Tuyết Y đáng chết!!"
Tiêu Tự cau mày, rút kiếm ra đặt trên vai Vân Tuyết Lam, kề sát cổ, ánh mắt lãnh đạm nhìn.
"Vân nhị tiểu thư! Ta mong cô nên biết thân phận. Nếu cô nói thêm lời linh tinh nữa về đại tiểu thư, ta e là mạng cô sẽ không kéo dài hết hôm nay được đâu."
...
Khung cảnh ngoài trời gió mát, những chiếc chuông gió treo bên cửa cứ bay bay theo phong điệu. Một nữ tử đôi mắt trầm sâu, hướng ánh nhìn về phía dãy tường leo Lưu ly Nhân hoa đang độ tràn đầy sức sống, tay vừa mân mê chén trà đặt bên ỷ đã nguội từ lâu.
"Tiểu thư..." - Liên Nhi do dự.
"Sao ngươi lại ở đây?" - Nàng mở miệng một giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
"Người nói gì vậy tiểu thư? Nô tì là kẻ hầu của người, tất nhiên phải luôn đi theo chủ tử của mình..."
"Đáng lẽ ngươi không nên đến..."
Ánh mắt từ phía những đóa hoa trắng thu về, quay lại tiếp đón một hình ảnh khác.
"Tham kiến Thất vương gia!"
"Lui đi."
"Vâng."
Sau khi Liên Nhi rời đi, hắn tận mắt nhìn cửa đã đóng, rồi mới lại nhìn nàng.
"Vương gia, chừng nào ngài thả ta ra ngoài?"
Đã bốn ngày rồi! Ngày nào hắn cũng đều đặn đến đây thăm nàng, nhưng nhất quyết không để nàng ra ngoài. Bản thân nàng cũng không có đủ năng lực để cận chiến với đội ám vệ tinh nhuệ giăng lớp phủ nghiêm ngặt bên ngoài Thái Hoạt viện của hắn.
Nơi này đã từng là khuê phòng của nàng khi xuất giá. Nhưng bây giờ trong mắt nàng, nó như một căn phòng cô quạnh dành cho khách.
"Y Nhi! Nàng hãy chịu khó một thời gian. Chừng nào xong việc, ta sẽ không ép buộc nàng nữa."
Nàng vẫn im lặng không nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn vẫn có cách tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Ta hôm qua vừa hay tin, kim điểu của Tứ hoàng huynh đột nhiên nổi điên, làm hỏng một góc ngự hoa viên, khiến phụ hoàng kinh động." - Tay hắn lướt nhẹ trên mặt bàn - "Điều này, chắc hẳn là nàng làm đúng không?"
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn.
"Tứ vương gia thế nào rồi?"
"Hắn đã bị phụ hoàng nhốt vào biệt viện hoang vì nghi ngờ đã cố ý dụng kim điểu để đả thương người. Có lẽ Thục phi sẽ không để yên chuyện này. Lần trước nàng là người trao tay kim điểu lần cuối, bà ta nhất định sẽ tìm đến nàng." - Tử Xuyên đặt tay lên tay Vân Tuyết Y - "Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ thay nàng giải quyết tất cả."
Nàng giật nhẹ, vội vàng rút tay khỏi bàn tay hắn.
"Thục phi? Mẫu phi của Tứ vương gia?"
"Phải! Bà ta nhiều lần nhận được ân sủng từ phụ hoàng nên cũng biết ỷ thế gây thù."
"Vương gia, ngài thả ta ra đi. Ta biết cách xử lý chuyện này ổn thỏa hơn."
Không khí dần rơi vào sự yên tĩnh đến khó xử. Tử Xuyên trầm mặc nhìn, cố tìm một điều gì đó có thể hiểu được, nhưng hắn hoàn toàn không thấu nàng. Tâm tư nàng hiện tại đã mang lớp vỏ ngoài, quyết không cho bất cứ ai được phép tháo mở.
"Nàng nóng vội muốn thoát khỏi ta đến thế à?"
Ánh mắt Vân Tuyết Y có chút xao động. Nàng tròn mắt nhìn lại hắn.
"Ngược lại là ngài. Ta không hiểu, thật sự không hiểu. Ngài nhốt ta lại có mục đích gì? Nếu là công cụ để ngài thoát khỏi mối hôn sự, thì e là ta không có giá trị lợi dụng đâu."
"Không phải! Y Nhi, ta..."
"Vương gia!"
"Có chuyện gì?"
"Bệ hạ triệu kiến đại tiểu thư vào cung."
Chưa kịp để Tử Xuyên có phản ứng, nàng đã từ tốn đứng dậy.
"Để ta đi."
...
[Đại điện]
Vân Tuyết Y bước vào đại điện, ngồi phía trên đỉnh cao thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, đứng bậc dưới là Thục phi. Thục phi nương nương, một người phụ nữ nhan sắc không bằng lòng, nhưng tài trí kể đến thì có phần hơn người. Bà ta là nữ nhi của cố Tây Bình vương, chính vì vậy khi nhập cung, đã dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn vì mang khí chất vương giả.
"Tham kiến bệ hạ! Tham kiến Thục phi nương nương."
"Miễn lễ." - Hoàng thượng tiếp lời - "Trẫm hôm nay gọi ngươi đến đây, là vì Thục phi có lời muốn thỉnh kiến."
Chưa kịp để Vân Tuyết Y phản ứng, bà ta đã cao giọng.
"Vân Tuyết Y! Ngươi tự nhận tội, bổn cung có thể xin bệ hạ ân xá."