• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tư Tử Xuyên vô vàn hướng tới, nhìn Vân Tuyết Y trong tầm mắt, ngó nhìn trong đôi đồng tử xích sắc, lóe lên một tia ranh mãnh. Hắn ép sát nàng vào tường, hướng đầu dần cúi xuống sát gương mặt đang ửng hồng vì bối rối, như một mảnh xuân đang độ thì.



"Ưm... vương gia..."



Nàng cố nghiêng mặt, né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của nam nhân đó, cằm lại đột nhiên bị giữ chặt, dường như ép nàng phải nghe theo hắn.



Nàng mở to mắt nhìn vào hư trung, toàn thân run lên, chân đứng không vững. Đôi môi nhỏ của nàng thực sự đã bị hắn khóa lấy. Môi hắn khẽ động, âm thanh thấp mê người phảng phất trong không khí, làm chất xúc tác khiến hắn hôn càng mạnh mẽ hơn.



Vân Tuyết Y hai tay đặt trên ngực Tử Xuyên cố đẩy ra, nhưng so với sức lực hiện tại thì lại chẳng hề gì với hắn.



"Y Nhi, nàng rút lại lời nói khi nãy đi."



"Lời... lời nói nào?"



Hắn đang đề nghị với nàng, nàng lại hỏi lại hắn như thế? Điều này cảm giác có chút không vui, hắn liền ôm chặt nàng, một tay đỡ lấy sau đầu, một tay vòng qua eo nàng, đầu lưỡi dần thô bạo tách hàm răng đang ngoan cố cắn chặt kia, len lỏi vào trong tìm mật ngọt.



"Vương... gia..."



Một nam nhân tính tình quỷ dị, lại mang theo ánh nắng như bình minh sớm tới, hơi thở vẫn quen thuộc cái mùi hương bạc hà thơm mát ấy. Chỉ cần ở trong vòng tay này, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc ấy, đều dễ dàng cảm nhận được mùi hương riêng biệt trên cơ thể hắn. Người ta nói bản thân họ sẽ không thể ngửi được mùi hương của chính mình. Nàng không biết hắn có thể biết được không, nhưng mùi hương này vốn rất dễ gây cho nàng bao cảm xúc dâng trào.



Nhưng... đây hình như không phải lần đầu nàng và hắn hôn nhau. Không thể sai được! Kiếp trước, nàng đã từng cưỡng hôn hắn. Mặc dù đang say, hắn vẫn có thể có ý thức tỉnh táo. Nàng nhớ, hắn đã phản ứng lại, một tay đẩy nàng ra, một tay với lấy bảo đao trên bàn đá. Cũng may lực không quá mạnh, chỉ kịp sượt qua cổ nàng, khiến dòng máu như được thoát ra, dần dần thấm ướt một mảng y phục.



Là thanh đao của hắn...



"Sượt qua nơi cổ ta!!!"



Vân Tuyết Y như bừng tỉnh lý trí, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh hắn ra xa.



"Rốt cuộc ngài muốn giày vò ta đến khi nào?"



Hắn nhướn mày, đôi mắt trong chốc lát khẽ động. Hắn nhẹ nhàng bước tới một bước, nhưng lại khiến nàng sợ hãi.



"Y Nhi..."



Vân Tuyết Y không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra, liền quay người toan chạy đi. Hắn rất nhanh đã tóm lấy cổ tay nàng, xoay người áp vào khuôn ngực.



"Nàng muốn trốn tránh ta đến bao giờ?"



"Vương gia... coi như ta cầu xin ngài..."



"Cầu xin? Nàng cầu xin ta cái gì? Cầu xin ta đừng qua lại với nàng? Cầu xin ta cho nàng được tự do?"



Vân Tuyết Y mau chóng liền biến đổi sắc mặt. Nàng không nghĩ hắn lại nói trúng.



"Nếu đã biết được, sao ngài còn không định thành toàn cho ta?"



"Vân Tuyết Y, nàng..." - Ánh mắt hắn dần tối sầm lại - "Ta sẽ không buông tha..."



"Thất vương gia!!"



Vân Tuyết Y liếc nhìn sang phía nơi giọng nói vừa vang lại.



"Vương gia... Là Lam muội! Ngài không quay sang nhìn muội ấy sao?"



"Y Nhi! Tập trung vào ta! Những kẻ khác không cần phải chú ý."



"Nhưng..."



Vân Tuyết Lam chạy đến bên cạnh hắn, ánh mắt không ngừng lướt qua nàng, rồi lại hướng đến đôi mắt hắn.



"Vương gia... Ngài làm gì tỷ tỷ vậy? Hai người..."



Vân Tuyết Y vội né tránh hắn. Nàng đang muốn tác hợp họ, để mượn tay hắn cảnh cáo thứ bạch liên hoa đó, hiện tại sao có thể để nàng ta hiểu lầm được.



"Hừ!" - Nét mặt hắn giống như đang kìm chế lửa giận, đưa tay chỉnh lại tay áo, hướng nhìn vẫn không chuyển mục tiêu - "Ngươi vào đây bằng cách nào?"



"Là... là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp đã mượn cung hành tự ở trong thư phòng của ngài, rồi tự mình trốn ra ngoài để vào cung..."



Nghe đến đây, Tử Xuyên túm lấy cổ y phục của nàng ta, đôi mắt hằn chứa sát khí.



"Ai cho phép ngươi vào thư phòng của bổn vương?"



"Khụ...! Vương gia... Thần thiếp ra ngoài để gặp tỷ tỷ... Là Giang thế tử... đến vương phủ đòi gặp người..."



Như có một lực công kích khác xâm nhập vào mạch suy nghĩ của hắn, liền khiến hắn buông tay, đẩy mạnh nàng ta ngã xuống đất.



"Giang Thần?"



Tên đó, hẳn là nghe tin Vân Tuyết Y bị hắn giam lỏng, cho nên mới tìm đến chăng?



Xung quanh nàng bây giờ thật có nhiều mối lo để hắn phải ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn đã thấy trong mắt An Thế Minh có những tình ý đối với nàng đều giống hắn, nhưng Giang Thần thì có hơn nữa. Họ là thanh mai trúc mã, tỉnh cảm không phải một sớm một chiều mà có thể thành.



Hơn nữa, hôm hắn đi điều tra vụ án bị đánh cắp biên quan bố phòng, đã thấy nàng cùng với một nam nhân lạ mặt.



Hắn đã biết, người đó chính là đại vương tử nước Đông Vực kinh bang kế thế.



Nàng cư nhiên nhiều nam nhân theo đuổi đến vậy, hắn trong lòng lại càng thêm lo sợ.



Gì mà đến tìm cơ chứ? Hắn căn bản không muốn để nàng cho một ai hết.



"Y Nhi..."



Hắn quay đầu định giữ lấy nàng, nhưng lại không thấy người đâu.



"Vân Tuyết Lam, nàng ấy đâu?!?"



"Tỷ tỷ... vừa chạy đi rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK