Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Bảy giờ tối, Thẩm Sở Sở bụng đói đến kêu vang, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
Là một tiểu minh tinh tuyến 18, Thẩm Sở Sở tự cảm thấy bản thân thật làm mất mặt hai chữ “Minh tinh”. Đều nói minh tinh là nghề kiếm tiền nhanh nhất, cô lại chỉ thấy minh tinh là nghề tiêu tiền nhanh nhất.
Vào nghề được ba tháng, tổng cộng cô có hai cái quảng cáo, nhận được mười ba nghìn tệ tiền công. Trong đó, bốn nghìn tệ chi cho đồ trang điểm, sáu nghìn tệ là chi cho thuê phòng, còn thừa ba nghìn tệ thì hai nghìn đã chi mua quần áo, một nghìn tệ chi tiêu ăn uống.
Cúi đầu nhìn vào ví tiền nhăn nhúm, lấy ra đếm lại một lần, tổng cộng có hai mươi ba tệ! Con số may mắn của cô! Tốt lắm, ra ngoài ăn một bát canh cay***, còn ngày mai… thôi thì đợi ngày mai rồi nói!
Cô cầm ví tiền đi ra khỏi căn hộ.
Đi qua hai con đường mới nhìn thấy bóng dáng canh cay. Lúc này, Thẩm Sở Sở đã đói đến mức có chút choáng váng. Nhìn qua đối diện, vẫn còn ba giây đèn xanh, Thẩm Sở Sở nhìn xung quanh không thấy có xe, cô cược trên danh dự của người có thành tích đứng đầu cự ly chạy ngắn 100 mét của nữ sinh ở lớp giáo dục thể chất khi còn đi học mà chạy qua đường.
Mắt nhìn thấy sắp đến tiệm ăn đối diện, canh cay dường như đang hướng cô vẫy tay mời gọi. Kết quả, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới, tiếp theo đó là tiếng phanh xe gấp. Thẩm Sở Sở hoảng sợ đứng tại chỗ, mắt nhìn đến nguồn gốc của luồng sáng. Cô nhìn không rõ người ngồi sau ghế lái, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu vào lông mày của mình, giây tiếp theo, cô chỉ kịp “a” một tiếng rồi cả người đều mất đi tri giác.