Ta là một kẻ ngốc.
Rõ ràng tự thấy bản thân cũng chẳng đến nỗi nào, vậy mà Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều nói ta ngốc.
Ừ thì... ngốc vậy cũng được.
Ngốc có phúc của ngốc.
Phụ hoàng đem ta gả cho hoàng tử nước láng giềng.
Nghe qua, thật là việc tốt.
Ta nôn nao mong đợi đến ngày xuất giá.
Các ma ma trong cung dặn dò trăm điều nghìn lẽ, nhưng ta nghe xong rồi... lại quên sạch.
Cuối cùng, các bà chỉ bảo ta nhớ kỹ hai chuyện.
Một là: gọi phu quân.
Hai là: cởi xiêm y.
Hừm, tưởng chuyện gì to tát lắm!
Hai điều ấy... dễ như trở bàn tay!
Đã nhớ rồi!
Gọi phu quân, cởi xiêm y.
Thế là được!