Edit : Snow & Team
Giới thiệu
Đây là một câu chuyện điền văn cổ đại khi vào một ngày nữ chính có cơ hội xuyên qua trở thành một tân nương mới lấy chồng, mà thân xác nàng nhập vào lại là một ngốc tử còn tướng công là một tiểu bệnh miêu, mẹ chồng là một người hay khóc và dễ bị bắt nạt. Cuộc sống chính là ăn bữa nay lo bữa mai.
Cách vách, tuy là nhà mẹ đẻ nhưng lại là một đám cực phẩm. Cha mẹ, đệ muội là một đám vô dụng nên không nhờ vả được gì. Đã vậy cứ hai ba ngày lại chạy qua bên nàng tống tiền.
Cũng may Cố Phán Nhi là một người có bản lĩnh có thể vào rừng săn thú, xuống nước bắt cá, nên cuộc sống qua ngày cũng không tệ lắm.
Nhưng một đám cực phẩm bên cạnh cũng không yên phận, hàng ngày qua nhà nàng nháo gà bay chó sủa. Tướng công nhìn nàng trợn tròn mắt, bà bà hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đám người đó không vớt vát được gì từ chỗ nàng thì chuyển hướng sang tấn công cha mẹ, đệ muội của nguyên chủ ( cái xác Cố Phán Nhi nhập vào).
Cố Phán Nhi nghĩ rồi lại nghĩ, mình không phải nguyên chủ cần gì quản bọn họ đi tìm chết chứ.
Còn không nhịn được nữa thì nàng xách theo sài đao đạp cửa nhà, thấy đồ vật liền chém – ai bảo các ngươi khi dễ cha mẹ, đệ muội ta, phân gia ra, phải phân gia ra. Ta đây cũng chẳng cần phân biệt phải trái cùng các ngươi, nếu không phân gia ra ta liền phá nát nhà các ngươi.!
Kết quả là một đám cách vách liền ngừng nghỉ.
Tiểu tướng công mười ba tuổi: “Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất đừng nghĩ đến việc động phòng với ta”.
Cố Phán Nhi vươn vai một cái, xốc tiểu tướng công ném vào bên trong giường: “Tiểu bệnh miêu ngươi nếu không muốn ngủ dưới đất thì thành thật mà nằm đó cho ta”.
Tiểu tướng công mười bốn tuổi: “Nam chủ ngoại, nữ chủ nội ta muốn nằm bên ngoài”.
Cố Phán Nhi xốc chăn lên: “Chờ đến khi ngươi đánh hạ được một con lợn từng ta sẽ cho ngươi chủ ngoại”.
Tiểu tướng công mười lăm tuổi: “Ngươi là phụ nữ đã có chồng nên động phòng với ta”.
Cố Phán Nhi dùng một chân đá hắn vào bên trong giường: “Chưa đủ lông đủ cánh, động cái gì mà động”.
Tiểu tướng công mười sáu tuổi: “Ta muốn nằm ngoài, ta muốn động phòng”.
Cố Phán Nhi đem hắn quăng ra bên ngoài: “Để thoả mãn yêu cầu của ngươi thì sau núi có cái động đó ngươi chuyển vào ở đi, chúc ngươi động phòng vui vẻ!”
---------
Tiểu tướng công phỏng chừng sợ nghèo nên keo kiệt muốn chết. Mắt thấy mùa mưa sắp đến rồi mà hắn còn không chịu tu sửa phòng ở. Nói cái gì mà phòng này đã ở được nhiều năm như vậy rồi có vấn đề gì đâu..
Cố Phán Nhi hỏi: “Mưa to gió lớn phòng này có thật là không xảy ra vấn đề gì không?”
Tiểu tướng công: “Cùng lắm thì mưa dột một chút, ngươi yên tâm không vấn đề gì đâu”.
Gió mưa đến nỗi nhà bị xốc bay nóc.
Cố Phán Nhi lau mặt: “Thế này mà kêu mưa dột một chút, thế này mà kêu không có vấn đề gì?”
Tiểu tướng công: Không việc gì, đợi mưa tạnh thì tốt thôi”.
Cố Phán Nhi: “.....”
------
Mọi người đều nói Cố Phán Nhi gã cho một tên quỷ đoản mệnh, sớm muộn cũng thành quả phụ. Nàng lại không nghĩ như vậy, tiểu tướng công trông có vẻ yếu ớt nhưng chỉ là ăn uống không đủ mà thôi, tịnh dưỡng một thời gian là được.
Mọi người đều nói, Cố Thanh cưới cái nữ nhân hung tàn này đời hắn thật đáng thương. Hắn lại không nghĩ vậy, người phụ nữ này tuy có chút hung tàn nhưng bản lĩnh giữ nhà không kém thần thú trấn trạch là bao nhiêu.