Chồng à, Anh Thật Quái Gở
Nếu có thể sống lại một lần nữa, có phải tình yêu đã mất đi, tình thân và bạn bè đều có thể tìm trở lại?
Nếu có thể bắt đầu lại cuộc đời, có phải con người sẽ nhận rõ được đâu mới thật sự là thứ mình muốn?
Nếu cuộc đời được quay lại lần nữa, có phải người ta sẽ không còn nhận thật nhiều đau thương, sẽ không còn u mê và làm những điều sai trái?
Nếu người ta có thể làm lại cuộc đời, có phải sẽ bảo vệ được hạnh phúc và quên hết những đau thương hay không?
Trích đoạn
“Nhìn khớp xương là có thể biết được tuổi tác, con người là vậy, mà động vật cũng như thế. Hôm nay em chọn chân giò khá được, vẫn trong giai đoạn còn non, ở giữa các khớp xương có một lớp sụn, tầm tuổi của con heo này, chắc chắn mới chỉ có vận động nhẹ…”
Văn Mân nhìn chằm chằm cái móng giò trên thớt gỗ, sau đó khẽ liếc mắt nhìn con dao chặt tay phải mình đang nắm, nhíu nhíu mày,nhắm mắt, giơ tay chém xuống, chuẩn bị xử lí cái móng giò trên thớt.
“Chỗ cắt bị rích rắc, không hề gọn gẽ, bước đầu phán đoán là bị chặt từ 4 đến 5 nhát. Từ tình trạng tụ máu chỗ vết thương có thể thấy, vào thời điểm chặt, con heo này vẫn còn thoi thóp, kiểm tra triệu chứng bệnh tật thì…”
Văn Mân nắm chặt chuôi dao, hít thở sâu vài lần, cực lực khắc chế xúc động muốn quay đầu lại phát hỏa.
“Tiểu Mân , tất cả điều này đều chứng minh,móng giò hôm nay em mua được loại heo nhà nông dân. Hơn nữa trình độ chặt của người này còn rất kém cỏi, nếu đổi thành anh ra tay…”
“Tiếu Đồng , anh chính là đồ rùa rụt cổ*, anh có còn muốn ăn giò heo hầm nữa không?!”