- Chà! Anh ấy là mẫu người lý tưởng của mọi cô gái nhỉ! Đẹp trai, tốt bụng, hiền lành, nụ cười ấm áp! May sao có anh ấy đến không thì thầy sẽ bắt tụi mình chạy hết 10 vòng quá…
Bảo Nhi cứ luyên thuyên không để ý bên cạnh mình Nhật Lâm đã tối sầm mặt mày. Tại ai mà cậu phải chạy khắp nơi la ó, tìm kiếm. Tại ai mà cậu bị phạt chạy với cái lý do rất chi là củ chuối?! Vậy mà Bảo Nhi cũng không để ý mà cảm ơn một lời còn ngồi lải nhải khen người con trai khác khiến cho Nhật Lâm cảm thấy rất khó chịu. Cậu lôi con bé đứng dậy:
- Đi về!
- Ơ! Tớ đã nói là trả ơn anh Bảo rồi mà! Cậu đợi tý chắc anh ấy cũng sắp ra rồi
- Kệ anh ta! Ngồi hơn 20 phút rồi, tôi muốn về!
- Nhưng mà…
- Cậu có về không?
Không nói nữa cậu kéo nó đi không cần đợi nó trả lời ra đến cửa quán thì gặp anh với nụ cười rạng rỡ có chút có lỗi:
- Anh xin lỗi! Để hai đứa đợi lâu rồi! Thôi bây giờ muộn rồi hai đứa về đi! Khi nào có dịp trả ơn anh sau vậy!
Bảo Nhi cười đáp lại:
- Vậy cũng được ạ! Hẹn tiền bối khi khác!
Lâm không nói gì, cậu dắt xe ra rồi tức tối kêu:
- Cậu có nhanh lên hay không?
- Rồi! Tớ ra ngay mà! – Nó quay lại với anh: Tạm biệt tiền bối!!!
- Ừ! Em về đi!
Nó chạy đến chỗ cậu cười:
- Anh ấy tốt thật Lâm nhỉ! Tớ bảo rồi mà! Anh ý giống soái ca trong ngôn tình ý! Quả thực rất hoàn hảo mà!
- Đi được chưa? – Lâm gằn ra ba chữ cắt ngang sự tưởng tượng của nó. Nó biết Lâm tức thôi không nói nữa leo lên xe. Thấy dáng vẻ nó như vậy, Lâm khẽ cười nói nhỏ chỉ một mình cậu nghe:
- Có tôi ở đây rồi, cậu bớt ảo tưởng đi!
---------------------------------------
Đây là truyện đầu tay của mình các bạn ghé đọc rồi cho nhận xét để mình kịp sửa và rút kinh nghiệm nha! Mình cố gắng sẽ có nhiều ý tưởng để không bị nhàm! Mọi người đọc rồi thì cho mình nx nha! *cảm ơn rất nhiều*