Bạch Ngọc Lan lại chỉ đóa hoa màu trắng trên cành cây gần xe lăn của anh hỏi: “Anh biết đó là hoa gì không?”
“Ngọc Lan” Anh theo bản năng nói.
“Em đây” Cô cất tiếng đáp lại, giọng nói chan chứa niềm vui sướng.
Dương Tử Sâm giật mình như nhận ra điều gì đó, Bạch Ngọc Lan lại nói: “Hạnh phúc chính là em được nghe anh gọi tên em như vậy, dịu dàng, tha thiết, anh đứng dậy cũng được, vĩnh viễn ngồi đây cũng được, chỉ cần anh gọi tên em, ghi khắc tên em là đủ”
“Chỉ như vậy khiến em thấy đủ rồi sao?”