Dịch giả: Mai Quyên [ Dennis Q ]
Năm 15 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Dù gì thì nụ hôn đầu của anh cũng thuộc về em rồi.
Năm 17 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không thèm là trách nhiệm của ai cả.
Năm 25 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không có quyền sau khi đã tạm biệt mà còn bướng bỉnh làm khách không mời mà đến trong cuộc đời của người khác.
Tình cảm thanh mai trúc mã đã trở thành hồi ức ấm áp nhất trong cuộc đời, liệu có thể kéo dài đến mãi mãi?
Khi gặp lại, cô không còn ngây thơ bướng bỉnh, không còn tin vào tình yêu, sự trùng phùng của họ có nghĩa là gật đầu chào hỏi nhau, hay là một khởi đầu mới?
ĐÔI NÉT VỀ TÁC GIẢ THANH SAM LẠC THÁC
THANH SAM LẠC THÁC, lớn lên tại một thành phố sông nước, làm công việc văn phòng, sống một cuộc đời bình thường của một cô gái thành phố, lúc rảnh rỗi thường thích viết, mượn câu chuyện người khác để bộc lộ cảm xúc nội tâm. Luôn tin tưởng tình yêu là kỳ tích chỉ có thể cảm ân trong cuộc đời, cho dù kỳ tích ấy xuất hiện ở cuộc đời người khác.
Các tác phẩm tiêu biểu: Nơi ánh đèn rực rỡ, Con đường đưa tiễn đầy hoa, Gia cố tình yêu…
Giữa điểm đi và điểm đến là quãng đường. Giữa chia ly và gặp lại là quãng đời.
Vậy thì quãng đường và quãng đời họ đã trải qua sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại, chỉ còn những hồi ức về thời hoa niên mơ mộng sẽ còn theo họ đi suốt cuộc đời.
Chiều chủ nhật, bước chân vào nhà sách, vô tình nhìn thấy cuốn Con đường đưa tiễn đầy hoa giữa bao nhiêu đầu sách. Theo quán tính, tôi đọc lướt qua lời giới thiệu về tác giả và tác phẩm. Tác giả tên trúc trắc, khó đọc và tôi chưa từng biết đến. Thế rồi hờ hững cầm, hờ hững mua, hờ hững đọc nhưng đọc xong thì không thể hờ hững. Những trang sách cứ cuốn tôi đi, đưa tôi trở lại thời hoa niên mơ mộng của gần 20 năm trước.
Đã có lần, tôi và một người bạn tranh luận thế nào là một cuốn truyện hay? Bạn bảo truyện hay có nghĩa là đọc xong phải thấy được những giá trị của cuộc đời, đọc xong phải học được một số điều trong truyện. Với tôi, truyện hay đơn giản là nhịp tim rung lên đồng cảm, những dòng cảm xúc của tôi tuôn chảy, chỉ đơn giản vậy thôi.
Không biết đã mấy lần tôi lần giở rồi ngồi đọc lại những dòng trong cuốn sách Con đường đưa tiễn đầy hoa. Hiển hiện trước mắt tôi vẫn là cây hoa hợp hoan đang mùa trổ bông trắng đỏ, dưới gốc cây là cô gái đang bám vào và rung mạnh, những cánh hoa lả tả rơi xuống người cô như sao sa. Phía xa kia, chàng trai đang thu lại hình ảnh đó trong đôi mắt của mình. Cũng dưới tán hoa đó, năm 15 tuổi, cô gái Tân Thần đã nói với chàng trai Lộ Phi: "Dù sao nụ hôn đầu của anh vẫn thuộc về em".
Năm Tân Thần 17 tuổi, Lộ Phi quyết định đi Mỹ du học. Trái tim nhạy cảm của cô bé bướng bỉnh Tân Thần như vỡ ra từng mảnh. Cô thu mình lại, cô độc đi tiếp con đường mà không có anh ở bên. Cô từ chối đợi chờ, từ chối thỏa hiệp và xé nát tờ giấy ghi dòng địa chỉ của Lộ Phi dù trong lòng đau đớn.
Hai người đã chia tay như thế. Chỉ có hương hoa hợp hoan thơm ngát đi cùng Lộ Phi những năm tháng xa nhà. Để rồi sau này, trải qua hơn 7 năm xa nhau đằng đẵng, không một lần liên lạc, đọng lại trong tim chàng trai ngày ấy vẫn là hình bóng cô gái dưới tán cây hoa hợp hoan năm nào.
Trở về nơi phố nhỏ của chốn xưa, hương hoa hợp hoan vẫn nồng nàn như thế, tình yêu của Lộ Phi dành cho Tân Thần vẫn cháy bỏng như 7 năm về trước. Thế nhưng cô bé Tân Thần bướng bỉnh, sôi động năm nào giờ chỉ là một cô gái lạnh lùng, thờ ơ và né tránh. Sau những cách xa, hiểu lầm, hờn giận, vượt qua một quãng thời gian dài, Lộ Phi đã tìm thấy lại nụ cười ngọt ngào trên môi cô gái anh yêu, tìm lại được ánh mắt long lanh sáng rỡ dưới tán hoa hợp hoan năm nào mà anh tưởng chừng đã mất.
Có lẽ với một số người, cuốn truyện này không hay, cũng chẳng hấp dẫn, chỉ nhàn nhạt như những câu chuyện tình yêu của Trung Quốc bây giờ. Nhưng trong tim tôi vẫn ngân lên những cảm xúc rất đỗi nhẹ nhàng, trong trẻo. Dường như tôi thấy được những tháng năm tuổi trẻ đã vụt trôi qua, thấy lại những trò chơi thuở nhỏ, sở thích ăn kem, thấy cả những rung động đầu đời...
Chỉ đơn giản như thế thôi nhưng Con đường đưa tiễn đầy hoa đã là một cuốn truyện chạm đến dây cảm xúc trong tim, để rồi đọc xong vẫn còn day dứt, ám ảnh, khắc khoải và đong đầy cảm xúc.