Thể Loại: Nữ Phụ, Mau Xuyên
Cô là không phải là con người kiêu căng ngạo mạn nhưng vì bị cướp mất người yêu mà trở nên như vậy...Nhưng cô mãi mãi trở thành tiểu tam mà thôi.
Trong một lần cô đi trên đường về đã bị tai nạn và có người đã nhập vào thân xác cô để thay cô làm chuyện cô muốn làm. Lúc cô đã mãn nguyện để siêu thoát thì một giọng nói vang lên.
"Hóa ra cô chỉ muốn an phận là một tiểu tam không hơn không kém?"
Có muốn cùng ta lập một kế ước không con bồ câu xinh đẹp?
Không.
Cô chẳng chút ngần ngại trả lời, giọng nói có chút cứng đờ liền lấy lại sự quyến rũ tiêu soái ban đầu:
Vậy cô không muốn gặp lại người mình yêu lần nữa sao? Không muốn một lần nữa sống lại hay sao?
Cô ngưng đọng lại nhìn anh... Cười nhạt rồi nói:
Tôi chỉ là một tiểu tam chua ngoa kiêu căng, có lập kế ước hay sống lại thì cuộc đời vẫn mãi mãi là tiểu tam thôi.
Thú vị lắm, cô tên gì?
Giọng nói nghe có chút cợt nhả hỏi cô, cô bình thản trả lời
San San, Tích San San.
Vậy từ giờ ta sẽ gọi cô là Ngữ Kỳ!
Mắt cô giật giật... Này... Cô mới nói tên mình ra rồi kia mà....?
Một bản hợp đồng hiện ra trước mắt cô, giọng nói tiêu soái ấy vang lên
Muốn cả đời làm tiểu tam nhút nhát hay phản công? Do dấu ấn bàn tay của cô đấy! Quyết định đi, ta mong người ta chọn vào làm nhiệm vụ lân này là một con bồ câu thông minh chứ không phải con bồ câu mù.
Nhưng tên kia đã lừa cô a!!!! Cô lại xuyên không vào một tiểu thuyết cẩu huyết như vậy chứ.