Bằng không sao hắn lại thấy ở trong WC gặp một thiếu niên đang ăn đồ hộp của mèo vậy?
Ừm, nhất định là vậy.
Sau đó, anh nhìn kĩ lại, thiếu niên khí chất thanh lãnh, tóc đen nhánh, bề ngoài xinh đẹp này còn chẳng phải là nam chính của bộ phim sắp tới anh sẽ tham gia sao?
Hiện tại người kia thật sự đang cầm một cái muỗng, trên tay đúng là đồ hộp, còn có hình ảnh mèo minh họa sinh động trên bao bì...
Bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng.
Chung Dập suy nghĩ một lúc lâu, rồi đưa ra kết luận— đây có lẽ là chứng rối loạn ăn uống, một loại bệnh tâm thần tương tự như bệnh PICA, chỉ là đổi lại thích ăn thực phẩm khác loại đi?!
Dung Miên: “Làm thế nào để anh giữ bí mật giúp tôi?”
Chung Dập: “Không sao, tôi sẽ giả vờ như chưa thấy gì. Hai ta cứ quay bộ phim cho tốt là được rồi.”
Dung Miên: “Tôi không tin anh.”
Chung Dập đau đầu: “Vậy thì cậu tùy tiện biểu diễn một tài năng cho tôi xem đi.”
Thiếu niên trước mắt suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc thật lâu.
Sau đó Chung Dập nhìn thấy Dung Miên cúi đầu xuống, đưa tay ra, từ từ mở khóa quần.
(— Thật ra là chỉ muốn để lộ cái đuôi)