Trên thành lâu, ngay khi đã cùng đường bí lối, quân phản loạn đặt thanh kiếm lên cổ tôi.
Hắn cười sằng sặc hỏi Đàm Đài Tẫn:
– Giữa phu nhân ngươi và Diệp tiểu thư, chỉ có thể chọn một người, ngươi chọn ai?
Hệ thống nhìn Diệp Băng Thường đang khóc lóc thảm thương, khẩn trương nói:
– Ký chủ, gã chắc chắn sẽ chọn cô đấy.
Đàm Đài Tẫn không chút do dự:
– Thả Băng Thường.
Hệ thống: – Ờ, dứt khoát quá.
Tôi: – Ờ, quá dứt khoát.
Hệ thống an ủi:
– Chắc chắn Đàm Đài Tẫn biết cô gia lớn nghiệp lớn, sẽ có ám vệ cứu được cô.
Quả thực Đàm Đài Tẫn có ý nghĩ như vậy, nhưng mà ngày hôm đó, tôi đã cười với gã, dưới ánh mắt vỡ vụn của gã, ngay trước mặt 30 vạn đại quân, tôi nhảy từ trên thành lâu xuống.
Thậm chí một cơ thể toàn vẹn cũng không để lại cho anh ta.
Đây là kết cục BE mà tôi đã chọn cho Đàm Đài Tẫn.
Nguyên niên Cảnh Hòa, tân đế Đàm Đài Tẫn một đêm tóc bạc trắng, điên cuồng tàn sát dân trong thành, giết chết nữ chính Diệp Băng Thường.
Mà tôi nhìn thấu tình yêu vô vọng trong mấy năm qua, sau khi niết bàn, cuối cùng cũng trở lại giới Tu tiên, quay trở về làm một tiểu tiên tử vô tư tự tại.
# Nghe nói rất nhiều năm sau, tôi là ánh trăng sáng đọa thần của toàn bộ giới Tu tiên, nhắc tới là ai nấy cũng đều tái mặt.
Nam chính Đại ma vương, tà vật trời sinh x Nữ chính ánh rạng đông chính đạo.
Ngay từ khi mới ra đời Đàm Đài Tẫn chưa bao giờ khóc.
Bị khoét mắt, bị cắt đứt gân mạch, nhưng chưa một ai nhìn thấy được vẻ yếu ớt của gã.
Tận cho đến một ngày của sau này, mọi người mãi mãi không thể nào quên được, gã vừa van xin, huyết lệ như hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống.