Khuyến mãi:
Giảm 10% khi mua từ 300 chương trở lên.
Giảm 15% khi mua từ 800 chương trở lên
Giảm 20% khi mua từ 1200 chương trở lên
Giới thiệu:
Thế nhân khi nghĩ về La Hồng đều cảm khái, công tử ngọc thụ lâm phong, "Phong hoa tuyệt đại, nho nhã hiền hoà, ghét ác như cừu, không gần nữ sắc".
Trời không sinh công tử, vạn cổ như đêm dài.
Chỉ mỗi La Hồng mới biết, trong nội tâm hắn đang gào thét điều gì.
Đừng khen.
Đừng có khen ta nữa!
Bản công tử không phải chính nghĩa, bản công tử mới không phải là tấm gương chó má gì đó.
Buông bản công tử ra, bản công tử không điên, không cần uống thuốc!
Bản công tử muốn làm chuyện xấu, muốn làm nhân vật phản diện.
Xin các ngươi đó, để bản công tử làm chuyện xấu đi!!!!
Trích đoạn:
Tại một nơi hoang dã thuộc vùng ngoại ô huyện An Bình, phủ Giang Lăng của vương triều Đại Hạ.
La Hồng lặng lẽ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, mùi đất ẩm ướt cùng mùi thịt thối rữa cứ thế bốc lên, nồng nặc trong không trung.
Ý thức mách bảo hắn mở miệng thật lớn để không khí dễ dàng lưu thông, nhưng từng đợt nóng rát từ cổ họng và khoang mũi tràn đến đại não, khiến hắn không thể hít thở nổi.
Phần da thịt dưới cánh mũi ướt sũng, nồng nặc mùi máu tươi.
Hắn dùng tay quyệt một cái, cả bàn tay cũng bị nhuộm đỏ. La Hồng hơi bối rối, đứng dậy đưa tay sờ soạng tìm cuộn giấy vệ sinh vẫn luôn để trên bàn.
Nhưng... tất cả mọi thứ hắn nắm được trong tay chỉ là những luồng không khí vô hình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cổ đột nhiên cứng đờ như bị đổ đầy xi măng cố định lại.
Con mẹ nó... Đây là nơi nào?
Căn phòng trọ 25m2 của hắn từ lúc nào đã ấm áp và rộng lớn như thế này? Từ lúc nào đã trở thành nơi hoang vu, khỉ ho cò gáy, không một bóng người như thế này?
Không kiềm nổi bàng hoàng, hắn bất đắc dĩ đưa tay lên lau máu mũi.
Khắp người hắn truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, giống như ruột gan đã bị người khác móc sạch vậy.
Ánh trăng lạnh lẽo tĩnh lặng nằm trên nền trời cao, mỏng như tơ, mờ ảo chiếu xuống.
Qua ánh trăng mờ ảo, La Hồng nhìn xung quanh, thoáng thấy những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chất lên nhau, cùng bốc mùi thối rữa.
Trong một khắc, La Hồng bỗng thấy lạnh cả sống lưng.
Máu mũi vừa ngừng chảy, thiếu chút nữa đã tuôn ra ngoài.
Đầu hắn nhói lên đau đớn, từng đợt ký ức lộn xộn như các thước phim từ một bộ phim bị cắt ra đảo tung lên không ai sắp xếp.
Thời gian lúc này như đã ngừng trôi...