Văn án:
Dương Dịch Lạc nhận nuôi một đứa bé mồ côi kỳ quái, y mang người về nhà.
Nhưng chẳng hay rằng, thứ mình nhận nuôi căn bản không phải người, mà là sản phẩm từ hỗn độn của vũ trụ… một con quái vật thực sự.
Ban đầu:
Đứa bé hết sức cô độc, nó coi thường mọi tình cảm, chẳng buồn đếm xỉa đến nhân tính tốt đẹp, khinh miệt hạnh phúc, “Tôi không cần tình cảm, tình yêu càng không.”
“Tôi không có người thân cũng chẳng có bạn bè… Giờ không có, sau này cũng sẽ không có, tôi và anh chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi.”
Dương Dịch Lạc gãi đầu, “Vậy xúc tu của em có thể đừng chui vào ổ chăn của anh trong đêm, sờ mó đùi anh được không?”
Thằng nhóc tức đỏ cả mặt, “Đó là phản ứng bản năng… Hơn nữa đều là con trai, tôi dính tí thôi, sao có thể coi là sờ lung tung được?!”
Dương Dịch Lạc ngây thơ tưởng là thật.
Đêm hôm đó, xúc tu mọc ra nụ ảo giác, rắc chất gây mê trong đêm tối, đảm bảo Dương Dịch Lạc sẽ không tỉnh lại giữa đêm nữa.
Không ngờ lại có một ngày.
Một nhánh xúc tu ngốc nghếch luồn về phía Dương Dịch Lạc, bày tỏ muốn ôm ôm hôn hôn, muốn sinh ra xúc tu nhỏ, bất cẩn vạch trần nội tâm của chủ nhân nhà mình!
Dương Dịch Lạc giờ mới hiểu ra chân tướng!!!