Lời nói đầu: Chào các bạn, chắc cái tên Sói hay boyloichoi1894 cũng khá quen thuộc với các bạn qua 2 rv NKCR và GVLX . Nhưng nay mình k viết review nữa mà sẽ là 1 quyển hồi ký về cuộc đời của 1 người đang cận kề với bàn tay tử thần… Coi như 1 món quà mình tặng a ấy....
…...........
Chap 1: cuộc gặp gỡ bất ngờ
Một ngày cuối tháng chín, mình đang mải mê gõ nốt cho xong 1 chap của GVlX thì điện thoại rung lên, một cuộc gọi từ số máy lạ.
- A lô
- Chào e, em có phải là V k?
- Dạ đúng ạ, xin lỗi ai vậy?
- A tên là T( giấu tên nhé) là fan hâm mộ em từ hồi e viết nkcr và theo dõi e từ bấy giờ.
- À hì cảm ơn anh ạ, e viết theo suy nghĩ và cảm tính thôi, cũng may là có người đón đọc.
- E viết hay đấy chứ, a thần tượng e luôn, e có rảnh k cho a xin 1 cái hẹn, a có chuyện muốn phiền e 1 chút
- Dạ cũng được a ạ, mình gặp nhau ở đâu được hả a.
- Nếu k phiền e có thể qua chỗ a được không
- Dan cũng được, e cũng đang rảnh. A ở đâu nhỉ?
- Bệnh viện Việt Đức e ạ...
- Vâng a đợi e...
Tôi cúp máy, 1 chút suy nghĩ tò mò gợn lên trong đầu tuy nhiên tôi vẫn chuẩn bị thay quần áo rồi phi xe ra Việt Đức.
5 năm trước tôi cũng có 1 tháng năm tại đây, 1 tháng có lẽ đáng nhớ nhất cuộc đời tôi, 5 năm sau tôi lại quay lại vì 1 lời hẹn với một người xa lạ, gửi xe vào bãi xong tôi rút điện thoại ra gọi lại vào số máy của a T ban nãy, lúc này có 1 người con gái nghe máy...
- Alo a là a V hả, e là e gái của a T, a ở đâu để e ra đón ạ
- A đang đứng ở cổng viện, mặc áo phông xanh.
- À e thấy a rồi. Cô bê cúp máy, tôi cũng đưa mắt nhìn dò xét xung quanh xem, thì thấy 1 cô bé khá xinh, mặc áo đồng phục và trên cổ vẫn đeo cái thẻ sinh viên chạy lại chỗ tôi
Tôi đi theo cô bé ấy, len lỏi qua dòng người đông đúc và chật chội, rồi dừng lại trước 1 chiếc ghế đá, trên đó là 1 người thanh niên tôi đoán là a T. A ấy có một đôi mắt sáng nhưng u buồn, khuôn mặt khá điển trai và trắng trẻo, nhác trông thấy tôi a ấy đã nở nụ cười tươi rồi vẫy tôi lại gần.
- Ngồi đi e. A nói
Tôi ngồi xuống cạnh a, cô bé kia cũng chạy biến đi mất, tôi mở lời
- Chào a, a muốn gặp e có chuyện gì ạ?
- Cám ơn e đã qua gặp a, chuyện của a cũng khó nói lắm nhưng a hy vọng e sẽ giúp được a.
- Dạ e sẽ cố. Tôi đáp rồi im lặng chờ đợi
Rồi a bắt đầu chậm rãi kể... Xin phép tóm tắt
A sinh ra ở mảnh đất Quảng Ninh tươi đẹp, gia cảnh của nhà a cũng thuộc diện bình thường, là 1 người ưa tìm tòi và học hỏi nên a có 1 học lực rất khá, thi đại học a đỗ liền 2 trường là đại học ngoại ngữ và đại học Y Hà Nội, cuối cùng a chọn trường Y vì mong muốn từ nhỏ là được làm bác sĩ cứu chữa cho những người bị ung thư sau khi chứng kiến e trai mình bị chết vì căn bệnh u não đáng sợ. Kể đến đây a lại dừng lại, nhìn tôi cười tâm sự thêm
-ấy thế mà oái oăm e ah, a chưa chữa được cho ai mà bây giờ bản thân a lại mắc phải căn bệnh ấy, sắp tới a sẽ mổ và cơ hội sống của a rất mong manh.
Tôi nén cảm xúc lại, nhìn a bằng ánh mắt thông cảm, nhưng a vẫn vui vẻ lạc quan cười tươi rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Cuộc sống của a thay đổi khi a bước vào giảng đường đại học, những biến cố thay đổi cuộc đời a, nhưng va chạm, xích mích, có niềm vui, nụ cười, máu và cả nước mắt...
Rồi a ngừng kể… Đưa ánh mắt lúc này đã trùng xuống nhìn tôi
- A rất hâm mộ e, từ trước a đã tâm niem rằng nếu có dịp sẽ nhất định đến tìm e, nhờ e chỉ a cách viết truyện. Nhưng chưa kịp thì a đã ngã bệnh.
- A đừng cả nghĩ quá, phải lạc quan lên a ạ, cơ hội vẫn còn mình vẫn phải cố nắm lấy chứ. Tôi nói
- A biết, nhưng a k biết rằng a có trụ nổi nữa k? E có thể giúp a hoàn thành 1 tâm nguyện cuối được k? A nhìn tôi khẩn khoản...
- Vâng nếu trong khả năng của e, e sẽ cố giúp. Tôi đáp
A cười tươi rút trong túi áo ra 1 chiếc usb và 1 chiếc phong bì, đẩy vào tay tôi rồi nói...
- Những thứ cần thì a đã ghi âm hết vào đây rồi, trong đó cũng có cả video và file ảnh liên quan, e có thế tham khảo. A muốn e chuyển thể nó thành một tác phẩm...còn đây (a đưa tôi chiếc phong bì) là chút quà của a...
- Oke a e hiểu rồi, e sẽ nhận chiếc usb này và tham khảo, sẽ cố gẮng hoàn thành cho a. Còn cái này ( tôi đẩy chiếc phong bì lại phía a) e k nhận, e sẽ giúp a hết sức có thể. Tôi nói rồi đẩy lại phía a 1 cách cương quyết....
A cảm ơn tôi rồi hai anh e nói chuyện thêm chừng 20p tôi xin phép ra về, khi tôi về a vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng sâu thẳm ấy, ánh mắt mà có lẽ tôi sẽ khó có thể quên được...
Về đế nhà, tôi mở từ file ghi âm lên nghe, nghe đi nghe lại 1 buổi tối và từ g dòng cảm xúc hỗn độn chạy qua,tự bao giò sống mũi đã cay cay và tôi quyết định mở file word đầu tiên type truyện lấy cái tên là “hồi ký của một người sắp rời xa thế giới”