Aaa..cô đã thất thân...
Hàn Doãn cảm thấy mình sẽ bị chấn chết bởi âm thanh như heo bị chọc tiết ấy. Anh đưa tay day day huyệt thái dương nhớ lại mọi chuyện hôm qua.
Bỏ thuốc anh? Không ngờ có lúc anh lại bất cẩn như vậy? Quay lại ngước nhìn thân thể không mảnh vải che thân kia, anh khinh thường nói:“Không ngờ loại gái bao như cô mà cũng hòng leo lên giường tôi. không biết thân phận“.
Diệp Gia Giai nghe đến 2 từ gái bao liền tức giận nhưng vì không muốn làm to chuyện nên cô rút trong ví tờ 200 tệ ném lên giường hung hăng nói “Kĩ thuật của anh chỉ đáng 200 tệ này thôi, xem ra anh là tiểu bạch kiểm rồi” xong xách giày bước nhanh đến mở cửa chạy một mạch ra ngoài hành lang khách sạn.
200 tệ? Tiểu bạch kiểm? Anh đường đường là Tổng giám đốc điều hành cả 1 công ty lớn của nước mà lại bị một cô gái không rõ danh tính chê bai, xúc phạm đến thế.Khuôn mặt phút chốc hiện lên đường vạch đen. Anh xốc chăn che đi phần dưới của mình rồi leo xuống giường.
Thu hút ánh mắt anh đầu tiên đó chính là vết hồng xuân loan rõ trên giường. Chân mày anh nhíu lại “Gái bao mà vẫn còn trinh sao.”
Anh lùi lại, cảm nhận dưới chân có vật gì đó anh liền khom người xúi xuống nhặt lên.
“Thẻ sinh viên? Diệp Gia Giai 21 tuổi, đại học Thanh Hoa năm 3.” Thú vị thật, anh nhếch môi cười ranh mãnh xong ném tấm thẻ lên bàn rồi đi vào phòng tắm.