Mắt Hứa Nhược Phi tối sầm, cảm thấy cổ họng khô khốc. Nếu không đến Lâm Xuyên, cô ở nông thôn sống với mẹ Vương cũng yên ổn vui vẻ mà?
Không ai biết, ngày đó người nhà họ Hứa đến nói muốn đón cô về cô vui vẻ biết nhường nào.
Vui vẻ và đau lòng lại thành quan hệ trực tiếp với nhau, khi ấy vui vẻ bao nhiêu, hiện tại trái tim đau đớn bấy nhiêu.
"Vì Lệ Đình Nam, cậu chủ nhà họ Lệ."
Hứa Nhược Mộng cúi đầu, ghé sát bên tai Hứa Nhược Phi nhỏ giọng nói: "Chị gái thân yêu.