Âm thầm yêu người đó không hối hận cũng vì người sẵn sàng hi sinh cả tính mạng chỉ mong người đó quay lại nhìn mình dù chỉ một lần.
Vì người mà nguyện làm một món hàng trao đổi không oán than người có hiểu.
Nhưng khi tất cả đã quá xa liệu ai còn giữ tay lại?
Không níu người lại, buông tay ta trôi tất cả sự yên bình lại trở về nơi đây.
Người đi đường không chướng ngại còn ta về cầu Nại Hà đợi ai?
(Lần đầu mình viết truyện có gì các bạn góp ý cho mình nha)