Đào Nhiễm không hiểu sao lại không có thiện cảm với cậu bé mà Cao gia đã nhận nuôi.
Cô không phải kì thị cậu ta nghèo, nhà ở vùng quê, chỉ là cô cảm giác cậu ta là người xấu.
Mặc dù cậu ấy an tĩnh, trầm mặc, lại có chí cầu tiến, nhưng cô không tin. Mỗi ngày cô suy nghĩ muốn bóp chết cậu ta cho xong chuyện
Bởi vì cô cho rằng, nếu về sau cậu ta phất lên, Đào gia xong đời chắc luôn.
Nhưng mà cô đâu hay, tên nhóc cô ghét cay ghét đắng ấy, thầm mến cô.
~
Ngụy thiếu cảm thấy, một người vừa xấu xa lại vô tâm như mình, khó thấy có thể chịu đựng một người thích làm trời làm đất, lại thấy cô ấy đáng yêu.
Muốn đem tim giao cho cô ấy nhưng cô ấy lại không cần.
Nhưng sẽ có ngày em phải trả giá lớn đấy cô bé ạ!
~
Nhiễm nhiễm đông thăng, nhật lạc tây trầm.
Từ gặp được ngươi, ta lại không có khả năng yêu người khác.