Trích dẫn truyện:
Trăng máu nhô lên cao.
Tịch Liễu lõa lồ chạy trốn giữa mảnh đồng không mông quạnh, cho dù cô có cố gắng chạy như thế nào đi chăng nữa cũng trốn không thoát khỏi Hiên Viên Mặc.
Hắn tựa như là cái bóng của cô, cô đi tới đâu, hắn đều theo sát cô tới đó.
"Cầu xin anh buông cho tôi."
Thân thể Tịch Liễu run lên, đáy mắt Hiên Viên Mặc không có một tia thương cảm.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Âm thanh lạnh băng như từ dưới địa ngục truyền ra. Tịch Liễu bị đặt trên đồng cỏ.
Cỏ dại xoẹt qua làn da mềm mại của cô, giống như những lưỡi dao bén nhọn đang không ngừng cứa lên da thịt cô dưới ánh trăng máu đỏ thẫm ghê rợn.