Phùng Thế Chân, biết rõ gian nan, nguy hiểm, thế nhưng vẫn cứ không ngại ngần(*) mà tiến vào Dung gia, còn trở thành gia sư của họ.
Ngay tại thời điểm đó, một kế hoạch âm thầm được sắp đặt, lôi tất thảy vào trong chiếc lưới kia.
Ở một thế giới phồn hoa vô cùng khác biệt với ngoại giới, tại một toà thành trong thành rực rỡ, bọn họ thử nhau, khiêu khích, truy đuổi, bọn họ cũng yêu nhau, phản bội, tổn thương... Như hai luồng sáng, quanh quẩn xoay vờn, cũng tựa như một khúc nhạc múa vĩnh viễn không có điểm dừng.