Tô Lăng trở lại năm mười chín tuổi, cô thề, đời này tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm của đời trước nữa!
Cô phải bảo vệ người nhà.
Còn phải tiến vào giới giải trí.
Quan trọng nhất chính là, không bị Tần Kiêu coi trọng, không trở thành tình nhân mềm mại của hắn.
Tần Kiêu có một bí mật, hắn có một sở thaich rất kì quái, chủ thích những nữ nhân mềm yếu nhu nhược.
Mãi cho tới kho Tô Lăng xuất hiện, tiểu mĩ nhân từ sợi tóc đến ngón chân đều giống như từ sở thích của hắn mà tạo ra.
Đáng tiếc, cô lại hận hắn tận xương tuỷ.
Dưới ánh đèn, hắn liếm miệng vết thương ở khoé môi, cúi đầu nhìn đến bộ dáng sợ hãi muốn khóc của cô.
Ngay cả tâm cũng mang cho em, em còn khóc cái gì? Nhưng con mẹ nó, ngay cả khóc cũng thật đẹp.
[tiểu mĩ nhân ngây thơ mềm yếu trọng sinh x bá đạo nhị thế tổ]
Kiếp trước, Tô Lăng sợ nhất ba câu nói của hắn khi động tình:
"Lăng Lăng, ngoan."
"Lăng Lăng, em kêu lên cũng rất dễ nghe."
"Lăng Lăng, nói yêu anh."
Yêu cái đầu anh, lăn.