Truyện của tác giả Hoa Dung Nguyệt Hạ
“Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng là con bé đó lấy của Nhu Nhi”
Đối với câu nói của bạn nhỏ đó, cô không biết phải trả lời thế nào, trong lòng uất ức vô cùng, vì thế liền oà khóc, dụi mắt khóc thét lên:
“Nhưng miếng ngọc đó thật sự là của mình mà! Oa oa… trả lại cho mình đi…”
Nhu Nhi đắc ý nhìn cô một cái, sau đó nhìn mọi người xung quanh nói: “Mọi người cũng thấy đấy! Tiểu Thi thật sự là đồ ăn cắp, vì thế về sau đừng ai đến gần bạn ấy nữa, bạn ấy là đồ ăn cắp, đồ dối trá!”
Mấy đứa nhỏ xung quanh gật đầu tán thành: “Đúng rồi! Bọn mình đều nghe theo lời của công chúa Nhu Nhi, về sau bọn mình sẽ không đến gần Tiểu Thi nữa, bạn ấy là đồ ăn cắp.”
“Đúng rồi, Tiểu Thi là đồ ăn cắp, đồ xấu xa! Còn đổ tội cho công chúa Nhu Nhi, lêu lêu, xấu hổ chưa, lêu lêu!”
Bọn nhỏ cười vang lên, rồi bỏ đi, bỏ lại cô lẻ loi một mình, cô dựa vào tường, cố nén lệ vào trong, nhìn theo bóng của mấy đứa trẻ khác, tay siết chặt thành hai nắm đấm.
Bên ngoài văn phòng viện trưởng, có một loạt đàn ông mặc tây trang đen xếp thành một hàng ngay ngắn.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi sắc mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, thoạt nhìn trông ông ta rất khoẻ mạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo da làm toát lên khí chất tôn quý vô cùng, ánh mắt sâu sa, sắc bén khó lường.
Trừ việc tuổi tác đã cao, khuôn mặt có chút già nua ra thì trông ông ta cũng rất ưa nhìn, lúc trẻ chắc hẳn cũng là một người phong lưu.
Viện trưởng tìm được một tập hồ sơ, từ từ mở ra trước mặt người đàn ông đó, sau đó cung kính nói: “Ngài Mộ, năm trước viện có nhận nuôi một đứa trẻ, hồ sơ về nó đều ở chỗ này, ngài xem qua một chút.”Người đàn ông được gọi là Ngài Mộ lật những tờ giấy đọc lướt qua, ông ta hơi nhíu lại, trợ lý bên cạnh thấy sắc mặt của ông ta thay đổi, ngẩng đầu lên cười với viện trưởng: “Đứa bé này chắc cũng được tám chín tuổi gì rồi, xin hỏi, năm trước có bao nhiêu đứa bé tầm tuổi này nhập viện vậy?”
Viện trưởng suy nghĩ một lúc, vội nói: “Xin các vị đợi một lát.”
Ngài Mộ đảo mắt nhìn qua hồ sơ, đôi mắt ông lướt mắt nhìn qua một bức ảnh gia đình, tay ông khẽ nắm chặt, sau đó ông vươn tay lên, đầu ngón tay nhẹ gõ mấy cái: “Đứa bé này, tôi muốn gặp nó.”
Viện trưởng ngẩn người, lập tức gật đầu: “Được, tôi lập tức đưa bé tới gặp ngài.”
Nữ viện trưởng gọi một cuộc điện thoại, sau đó, có một người dẫn đứa bé này đến.
Nhu Nhi nhu thuận đứng trước mặt người đàn ông được gọi là Ngài Mộ, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực tự tin cười nói: “Con chào ông, con chính là Nhu Nhi ạ.”
Ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm Nhu Nhi, cẩn thận nhìn kĩ gương mặt của cô, đôi mắt ông chậm rãi nheo lại, ánh mắt đột nhiên thâm sâu khó lường.
Nhu Nhi có chút ngạc nhiên, cô hơi nhướng mày lên, cô nhận thấy người này có vẻ rất đáng sợ, cô như bị ánh mắt đó doạ cho sợ, lui về sau hai bước, nhưng ngược lại, người đàn ông được gọi là Ngài Mộ ấy lại vẫy vẫy tay nói: “Lại gần đây, để ông nhìn kĩ cháu một tí!”
Hoa Dung Nguyệt Hạ
- Ngôn Tình, Gom Hết
- Đang cập nhật
- 9531
- Truyện One
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
5 Chương mới cập nhật Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Quảng Cáo
Danh sách chương Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1401
Chương 1402
Chương 1403
Chương 1404
Chương 1405
Chương 1406
Chương 1407
Chương 1408
Chương 1409
Chương 1410
Chương 1411
Chương 1412
Chương 1413
Chương 1414
Chương 1415
Chương 1416
Chương 1417
Chương 1418
Chương 1419
Chương 1420
Chương 1421
Chương 1422
Chương 1423
Chương 1424
Chương 1425
Chương 1426
Chương 1427
Chương 1428
Chương 1429
Chương 1430
Chương 1431
Chương 1432
Chương 1433
Chương 1434
Chương 1435
Chương 1436
Chương 1437
Chương 1438
Chương 1439
Chương 1440
Chương 1441
Chương 1442
Chương 1443
Chương 1444
Chương 1445
Chương 1446
Chương 1447
Chương 1448
Chương 1449
Chương 1450