Cô nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh phải yêu em, thương em, dù có bận như thế nào, trước 12 giờ cũng đều phải về nhà, mỗi ngày phải hôn em một lần, mỗi ngày kỷ niệm kết hôn đều phải tặng quà cho em, chúng ta sẽ sống như vậy cả đời.”
Cô chỉ nói ra khung cảnh mà cô tưởng tượng trong đầu, nhưng lại chưa từng nghĩ Mạc Thiệu Khiêm có thể vì Đồng Tinh Nguyệt mà hy sinh tới mức độ này.
Anh chỉ trầm mặc mấy giây, liền nói: “Được.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đã xuất hiện nhiều tơ máu sau mấy ngày túc trực trong phòng bệnh của Thẩm Tinh Nguyệt: “Còn có yêu cầu gì nữa? Nhanh lên, Tinh Nguyệt không thể đợi thêm nữa.”
Vào thời khắc đó, Đồng Khiết nhìn anh, lại chẳng thể thốt ra lời nào.
Cô rõ ràng đã có được anh, nhưng lại dường như mất đi tất cả.