Tay chân của Bạch Nhược Hy bị trói trên giường thành hình chữ đại (*). Cô giãy giụa đến khuỷu tay đều bị dây thừng siết thành vệt máu.
Trong tay của gã đàn ông lạ mặt câm một vài đạo cụ “đặc biệt”, ánh mắt toát lên vẻ hèn hạ: “Để anh chơi vui vẻ rồi sẽ mang em lên thuyên chơi đùa.
Bạch Nhược Hy khiếp sợ lắc đầu quầy quậy, miệng mồm bị bịt chặt,còn phát ra tiếng cự tuyệt “ưm ưm.
Gã đàn ông lại vô cùng hưng phấn, cầm cây roi lên, quất mạnh một cái.
Cảm giác đau đớn lan đến từng tế bào trong cơ thể của Bạch Nhược Hy. Cô nhắm mắt giãy giụa, hận không thể tự chặt tay chân mình,thoát khỏi nơi này.