Cô gái tên Đào Oánh, không xinh đẹp, thuận tay trái, biệt danh là “Anh Đào Lớn”.
Trong ngôi trường nào cũng có một cô gái như thế, họ rất bình thường, bình thường đến nỗi không biết khát vọng và mộng tưởng của mình là gì.
Nhưng có lẽ sẽ có một ngày, đột nhiên xuất hiện một người như vậy, mạnh mẽ xông vào, khiến cô ấy nhớ đến hận, khiến cô ấy dần dần tìm thấy chính mình.
Vì thế, suốt bảy năm đằng đẵng, có một cô gái vì yêu mà khát vọng, vì khát vọng mà yêu.
Tôi muốn nói rằng: Trong hiện thực, cô gái nào cũng có thể trở thành công chúa và người lương thiện tất sẽ giành được hạnh phúc.