Hắn mở WeChay, nhắn một tin ngắn gọn.
Dương Văn: Xin chào, tôi vừa đi công tác về, sẽ đến nhà trong vài phút nữa.
Bạn cùng phòng không trả lời, bây giờ đã là 11 giờ tối, hắn nghĩ rằng cô gái kia có thể đã ngủ.
Trần Tĩnh nằm trên sofa trong phòng khách, một tay vẫn thọc vào rút ra, tay kia giữ món đồ chơi, dây váy đã hoàn toàn trượt xuống, bầu ngực đầy đặn trở nên trần trụi trong không khí.
Cửa chính mở ra.
Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông...