*************
Lâm Ngọc Linh thử hét lên một tiếng sợ hãi, nhưng sau cơn say hôm qua giọng nói của cô khàn đặc. Cô lập tức túm chặt chăn quấn mình thành một quả bóng, trạng thái phòng bị nhìn người đàn ông kia.
Động tác hút thuốc của Chu Hoàng Anh dừng lại, ánh mắt khẽ thu lại, quay mặt qua.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng của anh lạnh như băng dọa người, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Chu… Hoàng… Anh?”
Khi tầm mắt chạm vào nhau, nhìn thấy rõ khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của người đàn ông này, Lâm Ngọc Linh không tin được nói to. Thần kinh toàn thân cô lúc này đang rất căng thẳng.
Cô có bị hoa mắt không?