Trong cuộc đời của mình, việc Đỗ Lan hận nhất chính là những người không rõ mà lại gọi tên của cô lên.!
Bởi vì khi nói sai, tên của cô sẽ trở nên rất khó nghe: “Cẩu thả”.
Ai ngờ, ngày đầu tiên đi học, đã bị tên “Tiện bại hoại” -- Thiệu Duẫn Cương cười nhạo mà nói ra!
Càng quá đáng hơn là, hắn cư nhiên còn mắng cô là “Bà đàn ông”! Kể từ đây, oán hận giữa hai người bọn họ càng sâu hơn!
Nhưng mà, mười mấy năm trôi qua, Thiệu Duẫn Cương lại sâu sắc hiểu được, “Bà đàn ông” có thể hồi lâu không tìm đến hắn, không liên lạc với hắn, nhưng hắn nhưng không cách nào không tìm đến cô ấy, không thể nào không cùng cô ấy tâm sự bằng phương thức: đấu võ miệng.
Hắn tự nhận mình chính là công tử phong lưu hoa tâm.
Nhưng đối với “Bà đàn ông” lại không bao giờ dám có ý nghĩ thất lễ!
Hắn vô cùng cao hứng vì trong sinh mệnh của cô ấy chưa từng có một người con trai khác, chỉ có một mình hắn...... Chỉ có hắn......
Hắn chưa từng nghĩ sẽ mất đi cô ấy, cho dù từ giờ hắn phải buông tha cho cả một ‘đại hoa viên’, hắn cũng bằng lòng!
Ai kêu hắn muốn cô ấy? Ha ha...... Hơn nữa một chút hối hận hắn cũng không có!
Trạm Lượng
- Ngôn tình, Sủng
- Hoàn thành
- 18944
- Vietwriter