Có phải vì đã chịu quá nhiều đau thương lẫn mất mát, thế nên ông trời mới ban ân, cho anh đến bên tôi? Để anh trở thành một phần của linh hồn cằn cỗi trong tôi?
""Ai cũng sẽ có một nỗi sợ nào đó, có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng dù là nỗi sợ nào, cũng không được quên yêu thương một người.""
""Vậy nếu sợ yêu thì sao?""
""Vậy thì cuối cùng em sẽ tìm được một người, cùng em vượt qua nỗi sợ trong lòng em.""
Chúng ta ai cũng từng yếu đuối, từng tự mình liếm láp vết thương.
Đã từng mất đi cảm giác rung động ban đầu, thứ nhận được chính là sự quan tâm của anh.
Duyên phận của hai người dây dưa không rõ ràng cả một kiếp người.