Văn án “Phần chính”:
“Đông ngốc? Ăn cá không em?” Nam nhân thò đầu ra từ phòng bếp.
“Ăn!” Nghe tiếng nam nhân dò hỏi, cậu kích động trả lời.
“Em thích ăn cá như vậy là vì để bổ não hả?” Vừa nói nam nhân vừa xoa đầu cậu.
“Cút! Em không có ngốc! Cũng chỉ có anh mới thấy em ngốc thôi!” Cậu thở phì phò phản bác, đẩy cái tay ở trên đầu ra.
“Hết cách rồi, ai bảo em là Đông ngốc của anh cơ chứ.” Nam nhân cười dịu dàng nói, để lại cậu khuôn mặt đỏ bừng, rồi quay về phòng bếp.
Trúc mã trúc mã.
Về sau, tôi không ăn cá nữa. Không phải không muốn, mà là không dám.
—— Phạm Hiểu Đông
Văn án “Phần phụ”:
Vào cái ngày tăm tối nhất của Chu Cố, có một người tên là Từ Hi Thành đã kéo y từ trong bóng tối ra.
Gương vỡ lại lành.
Cám ơn anh, đã chiếu sáng thế giới của em.
—— Chu Cố