Trong mắt tất cả mọi người, Hứa Thành Mộ hoàn hảo không tỳ vết.
Thiên tài vật lý, bông hoa cao lãnh*, lạnh lùng vô cảm là những từ ngữ miêu tả về anh.
Nhưng bọn họ không biết, chàng trai hoàn mỹ trong mắt họ lại mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.
Một ngày nọ, Hứa Thành Mộ vô tình xông vào một cánh cửa, tìm được thuốc ngủ của anh, cô bé đó tên là Lật Hạ.
Lật Hạ đang làm trợ giảng cho giáo sư ở môn học tự chọn. Gần đây cô phát hiện ra thiên tài lạnh lùng của khoa vật lý – Hứa Mộ Thành thường xuyên xuất hiện ở tiết học cô làm trợ giảng, nhưng lần nào cũng nghe cô đánh đàn Piano rồi ngủ-một-giấc-dài.
Lật Hạ: Đại ca à, anh có ý gì? Không phải anh thích tôi đấy chứ?
Hứa Thành Mộ: Cô nghĩ nhiều rồi.