Kiếp trước, rõ ràng hai người bọn họ yêu nhau, nhưng lại vì bối phận và tuổi tác khiến cho tình yêu chỉ biết giấu kín trong lòng không có cách nào thổ lộ, họ đành bỏ lỡ nhau cả đời.
Sống lại một lần nữa, Mộc Ly phát hiện linh hồn cô đã xuyên đến thập niên 70, về những năm tháng mà người cô yêu vẫn còn là một chàng trai trẻ.
Mộc Ly tự nhủ với lòng mình kiếp này cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ anh nữa.
Cô ra sức nỗ lực học tập, thi đậu đại học thủ đô, lại một lần tình cờ gặp gỡ anh.
Mộc ly nở nụ cười, lúm đồng tiền chúm chím tựa như hoa, đưa tay về phía Hàn Liệt, “Đông chí Hàn liệt! Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Hàn liệt khẽ nở nụ cười, vươn bàn tay thon dài tựa như ngọc, cầm lấy tay cô: “Đồng chí Mộc Ly! Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!”