Trong sách có một đoạn đối thoại như vầy, Phàn Kỳ chẳng hề cho là thật:
“Nếu không có người phụ nữ lẳng lơ kia, Trần Chí Khiêm người cũng như tên, là một người khiêm tốn, bây giờ cũng một nửa là Bồ tát một nửa là ác quỷ.”
“Nghe nói người phụ nữ kia trúng hai mươi bảy dao trên người, dao thấy xương, là anh ấy ra tay?”
“Xuỵt...”
Song, Phàn Kỳ vừa mới tỉnh lại đối mặt với ánh mắt hung ác nham hiểm của Trần Chí Khiêm, trong lòng cô sợ hãi.
Lúc này, điện thoại vang không ngừng, cô nghe điện thoại, người đại diện bảo cô nhanh tới quán rượu xã giao cùng phú thương nào đó, còn uy hiếp nếu cô không đi sau này đừng nghĩ sẽ lăn lộn ở giới nghệ thuật.
Trong ti vi đang chiếu giá thị trường cổ phiếu, Phàn Kỳ một tiếng: “Không rảnh.” Cúp điện thoại.
Cô vào phòng bếp lấy bát mỳ xuống, nhớ tới “Hai mươi bảy nhát dao”, cô chia một nửa mỳ cho Trần Chí Khiêm, đến đây mở đầu chuyện bọn họ ăn cùng một nồi, ngủ cùng một giường, không can thiệp chuyện của nhau, thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện phiếm.
Thị trường chứng khoán khu phố Đại Ngưu Hương Cảng tám sáu đến tám bảy, Phàn Kỳ đời trước thân là một tay xào kiếm lợi rất nhiều, gom đủ tiền mua nhà, nói với Trần Chí Khiêm muốn kết thúc mối quan hệ đắp chăn nói chuyện phiếm tinh khiết giữa bọn họ.
Trần Chí Khiêm đồng ý, Phàn Kỳ vui vì anh phân rõ phải trái như vậy.
Nhưng mà, đêm đó anh không nói chuyện...