Giới thiệu:
"Nếu bạn xuyên trở về hơn hai mươi năm trước gặp được mẹ lúc còn trẻ, bạn sẽ nói gì với mẹ mình?"
Từ trước đến nay Tô Dạng chỉ có một câu trả lời: "Để mẹ đừng cho cha của tôi."
Giang Như Yên cái gì cũng tốt, chỉ là cả đời thua trong tay đàn ông, bị đàn ông chặt đứt tuổi thanh xuân, bị đàn ông làm mòn cá tính, hai cuộc hôn nhân trước sau đều không mang lại hạnh phúc cho bà.
Tô Dạng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha, nhưng cô lại có rất nhiều tình yêu thương của mẹ. Cô thề, chờ mình trưởng thành, nhất định phải làm cho mẹ hạnh phúc.
Chỉ là, cô không chờ được đến ngày đó, lại chờ được ngày hai mẹ con sống chết chia hai đường. Vào mùa đông đó, Giang Như Yên không thể lại đón cô về nhà được nữa.
Nếu có thể sống lại, ngày đó cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn bỏ nhà ra đi, tuyệt đối sẽ không cãi nhau với mẹ, cũng tuyệt đối sẽ không nói như vậy...
Lại mở mắt ra, thật sự sống lại.
Hoan nghênh đi vào, thập niên 90.
- ---
Sau khi thành công gặp lại Giang Như Yên còn trẻ, cả ngày Tô Dạng đều gọi "Mẹ ơi mẹ ơi", không có việc gì cũng gọi mẹ.
Giang Như Yên nhìn quen: Không có việc gì, con bé là đồ ngốc, thích gọi thì gọi đi.
Trừ chuyện này ra, Tô Dạng không "ngốc" chút nào, cô muốn cả đời này Giang Như Yên sống vì mình.
Sự nghiệp? Có! Mỹ mạo? Có! Tình yêu? Từ từ đã.
Mỗi lần cha cặn bã đến tìm mẹ: "Như Yên à---"
Tô Dạng: "Cút."
Cha cặn bã:?
Trình Tân theo đuổi vợ thật sự là quá vất vả, tuyệt đối không ngờ đến trở ngại theo đuổi lại vợ của mình chính là con gái ruột.
Cha cặn bã kia, lúc ông ta già Tô Dạng không đấu được, vậy lúc còn trẻ vẫn không đấu được sao?
Tô Dạng: Ở thời đại mới chuyện gì tôi cũng thấy qua, loại đàn ông nào cũng từng nhìn thấy. Có tôi ở đây, ông đừng nghĩ đến làm mẹ tôi đau khổ.
Đúng rồi, cô còn có một đồng bọn.
"Lê Thận Lệ Thận!
"Sao?"
"Làm chuyện xấu đi!"
"Được."