Tuyệt đối không phải cha ruột.
Bởi vì làm gì có ai điên cuồng tới mức đi tước bỏ linh căn của con mình, còn phế đi thần tịch (*) nữa chứ.
(*) Thần tịch: quốc tịch của thần giới =)))))
Nhưng dù thế nào đi nữa, Phượng Dương cũng đã trở thành người thường ở Nhân giới.
Cậu xem như đây là kiếp số của mình, chỉ cần vượt qua, tất nhiên sẽ cả đời bình an, hạnh phúc.
Vì vậy, cậu quyết định mở một phòng khám tâm lý tên “Nhất Gia” ở mặt tiền một con phố, cuối tuần thì khám bệnh, còn ngày thường thì đi học.
Cậu muốn thông qua việc giúp đỡ con người mà thu thập đủ thiện duyên, đạt được cơ hội phi thăng một lần nữa.
Phòng khám vốn vẫn luôn phát triển một cách suông sẻ thì tự nhiên lòi ra một tên bệnh nhân mắc chứng ảo tưởng.
Phượng Dương: “Xin hỏi anh cần giúp gì?”
Ban Dục: “Trên người em có long khí của tôi! Chắc chắn là vợ chưa cưới của tôi!”
Phượng Dương: “… Biến!”