“Mà hôm qua sao mình về phòng được nhỉ?” Thịnh Nam thở hắt ra. Cổ họng vẫn còn đau rát. Lúc thở hắt ra, đầu cô có khẽ nhấp lên một chút rồi hạ xuống, lúc đó lại bỗng nhiên có cảm giác là lạ dưới cổ. Giống như là đang gối lên một cái gì đó cứng cứng vậy. “Gối ở đây tệ thế nhỉ?” cô tự hỏi.
Từ từ nằm nghiêng qua để rút cái gối ra, một cảm giác ớn lạnh chạy dài nơi sống lưng Thịnh Nam. “What the heck? Không phải gối!” Cô lúc này mới nhận ra, thứ mình đang gối lên là một cánh tay, không phải một cái gối, bên cạnh còn có một cục nhô lên bên dưới cái chăn. Phát hiện động trời làm cô tỉnh táo hẳn, hai mắt trợn tròn, cô lại tiếp tục nhận ra rằng, mình đang không mặc gì cả.
“Ôi mẹ ơi! Chuyện quái gì thế này.” Thịnh Nam trong lúc hoang mang văng ra một câu chửi tục. Mọi dây thần kinh đều căng ra, Thịnh Nam lập tức phân tích tình hình. “Không thể hét lên được, lỡ có một người thứ ba biết thì hỏng bét. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải bình tĩnh.” nghĩ đoạn, cô nghiến răng nhẹ nhàng giở tấm chăn bên cạnh ra. Cô muốn biết là tên khốn nạn nào đã dám giở trò lợi dụng mình. “Anh ta, thế quái nào?”. Cô kinh ngạc khi nhìn thấy người kế bên mình là người đàn ông trong ban nhạc, Hạc Hiên.
Bắt đầu của chuỗi những tình huống khó đỡ trong đời sống vợ chồng bất đắc dĩ của Thịnh Nam và Hạc Hiên, chồng chéo lên trên là những âm mưu gia tộc.