Thể loại: Hiện đại, Song khiết, Truyện sủng
Tag: con cưng của trời, ngọt ngào, tình yêu duy nhất
Edit và Beta: Làn Truyện
Giới thiệu:
Kinh Trập lớn lên từ bé với bà ở nông thôn, chất phác thuần khiết, lúc sắp vào cấp ba thì được chú Lâm đưa vào trong thành phố, đi học ở trường cấp ba trọng điểm, hy vọng cô có thể hỗ trợ cậu con trai môn nào cũng chỉ đủ điểm qua môn của chú ấy học tập chăm chỉ hơn.
Lúc sắp đi bà xoa đầu cô, nói: “Thật ra chú Lâm của cháu muốn giúp cháu có thể nhận được điều kiện giáo dục tốt hơn, cố gắng học tập đừng làm cho chú ấy thất vọng, cũng phải cố gắng giúp đỡ Lâm Kiêu, biết không?”
Kinh Trập gật đầu thật mạnh: “Cháu biết rồi ạ.”
Thành phố lớn giao thông đông đúc, nhà cửa cao tầng, Kinh Trập không thích ứng lắm nhưng vẫn một lòng nhớ kỹ phải giúp Lâm Kiêu.
Lâm Kiêu đánh nhau cô đưa chổi.
Lâm Kiêu mắc lỗi cô viết kiểm điểm.
Lâm Kiêu đói bụng cô nấu cơm.
Lâm Kiêu…
Lâm Kiêu thời thượng nhìn cô mặc áo sơ mi hoa nhí của bà già, chiếc quần jeans quê mùa lỗi mốt, trồng đậu phộng ở trong vườn hoa, lấy cọng hoa tỏi non làm cây cảnh, tự mình đan áo len để mặc, còn định vá lại quần jeans rách kiểu cách của anh…thì nghiêm túc nói: “Em đừng thích tôi, hai ta không thích hợp.”
Kinh Trập nghi hoặc nhìn anh, chậm rãi gật đầu.
2.
Có đàn anh khóa trên tỏ tình với Kinh Trập, Kinh Trập lắc đầu nói không thể yêu sớm, nhưng đàn anh dịu dàng nói chúng ta có thể làm bạn bè, Kinh Trập đồng ý. Cô làm bài tập giúp bạn, còn tặng cho bạn chiếc khăn quàng cổ tự tay mình đan.
Lâm Kiêu càng ngày càng cảm thấy sai sai, có một ngày không nhịn được nữa, anh bèn kéo Kinh Trập lại: “Em đang trả thù tôi sao?”
Kinh Trập hoang mang nhìn anh: “Hả?”
Lâm Kiêu hỏi cô: “Em thích gì ở cậu ta?”
Kinh Trập suy nghĩ rồi nói: “Anh ấy đẹp trai còn tốt tính, cũng hay tặng đồ cho em nữa.”
Ngày hôm sau, cậu ấm Lâm luôn bắt kịp xu hướng lại mặc một chiếc quần jeans ống đứng quy củ, áo sơ mi cúc cài đến tận cổ, cầm túi giấy bảo vệ môi trường mà cô đưa, mím môi nói: “Tôi thế này đẹp trai hơn cậu ta chưa?”
Kinh Trập vẫn nhìn anh với vẻ hoang mang: “Gần đây anh bị làm sao vậy?”
Lâm Kiêu im lặng khoảng mười giây, “Anh định nhổ hết hoa hồng trong vườn để em trồng đậu phộng.”
Ánh mắt Kinh Trập sáng lên, “Thật sự có thể sao?”
Lâm Kiêu nghiêm túc: “Nhưng mà em cũng biết, đất trong thành phố rất đắt. Chỗ đấy là anh giữ lại cho bà xã của anh.”
Kinh Trập: “…”
Tóm tắt trong một câu: cô bé đáng yêu và cậu chủ thành thị.