Trên đời này thật sự có rồng, còn có tên là thiên tử, rồng đều có nghịch lân,.... ây da, đều là ta nhổ.
Đọc trước.
Có người nói thiện không phân chia lớn nhỏ, ác cũng thế, bởi vì đại thiện tiểu thiện đều là tích đức, đại ác tiểu ác đều là nghiệp chướng.
Bồ Tát nghe lời này liền gấp, nàng nói thiện ác tại sao không phân lớn nhỏ, một là một, hai là hai, còn có ba bón năm sáu....
Bồ Tát không giỏi giảng đạo lý, bởi vì nàng không phải Bồ Tát thật, nàng chỉ cảm thấy, thiện ác, lớn nhỏ, đại khái là...
Thiện chi nhỏ lớn, một là biết ấm lạnh, một là cứu thương sinh.
Ác chi lớn nhỏ, một là chúng sinh khổ, một là tổn hại nhân ngôn.
Bồ Tát nói chắc chắn là đúng, không một ai hoài nghi.
Bồ Tát ngay tại Nam Sơn thôn, toàn bộ Vân Châu, chín chín tám mươi mốt huyện người người đều biết, đến đứa trẻ ba tuổi đều biết Bồ Tát tên gì.
Thiên Hạ này, giống như Vân châu, còn có ba mươi năm châu khác, không biết ở những châu đó có hay không Bồ Tát như nơi đây.
Thời điểm Bồ Tát tại, sẽ không ai tìm nàng nhờ hỗ chợ, ngược lại, thỉnh thoảng có người đến, đặt xuống vài thứ liền đi, cũng không bước vào nhà.
Ở cửa nhà Bồ Tát, mỗi ngày đều có lễ vật xuất hiện, có củi gạo dầu muối, cũng có tơ lụa.
Người nghèo để xuống trứng gà, người giàu thì để vàng bạc.
Bồ Tát cái gì cũng không cần, nhưng nàng sợ đồ vật hỏng, còn tự tay tạo lều tránh mưa.
Nhà ai cần dùng gấp vật gì, thì đến lều tránh mưa lấy, không cần nói cho nàng, Bồ tát nói, đồ vật bên trong lều này đều là thiện, nàng nhiều nhất cũng chỉ là thủ thiện nhân.
Mượn đi thiện cũng tốt, trả lại thiện cũng được, thiện không phải của nàng, mà là của chúng sinh.
Mọi người cũng đều quên thuộc, hôm nay có người thiếu ba tấc vải liền đến bên trong lều lấy.
Ngày mai có người thiếu dầu muối, liền tối đây cầm.
Có người thiếu vàng bạc, dùng bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Nhưng kì lạ thay, thời gian dần trôi qua, đồ vật trong lều chẳng những không ít đi, mà một ngày nhiều hơn một ngày.
Thế là bên cạnh nhà Bồ Tát liền có thêm cái nhà kho rất lớn, người bốn phương tám hướng tới, mình mang theo cơm, đóng ba mươi hai ngày, đắp kín liền đi.
Bồ Tát nói nàng là thủ thiện nhân, dân chúng nghĩ đến, như vậy cái này kho, liền gọi là thủ thiện kho đi.
Không có người sẽ nghĩ, trên đời này nếu như không có Bồ Tát sẽ ra sao?