TRÚNG SỐ
Nếu Lệ Hồng không trúng được năm trăm ngàn đô la trong cuộc xổ số của một hãng quảng cáo bán báo thì Nguyễn Hùng sẽ không bao giờ đến Downey và nàng đã không suýt bị giết chết vì đã kết hôn nhầm với một người đàn ông chỉ mê số tiền của nàng mà thôi.
Lệ Hồng đã gần bốn mươi tuổi nhưng nàng thật thà như đứa trẻ lên hai. Đã vậy nàng lại rất tốt, lòng tốt của nàng không có biên giới. Như người đời thường nói “Quá tốt đến khó tin”. Nói tóm lại Lệ Hồng là một người đàn bà vụng về dễ tin với trái tim luôn luôn rộng mở.
Cha nàng đã bỏ rơi mẹ nàng và năm đứa con khi nàng còn nhỏ và ông chẳng để lại một xu nào. Lệ Hồng là con lớn nhất, nàng phải từ bỏ đại học để vào làm cho quán cà phê Thằng Bờm ở đường Main. Giờ đây nàng cũng vẫn là nữ tiếp viên của quán này. Nàng phụ mẹ nàng nuôi các em ăn học. Xong lại săn sóc mẹ khi bà này đuối sức vì tuổi già sức yếu. Mẹ nàng đã từ giã cõi đời cách đây một năm.
Nàng vẫn còn độc thân khi Nguyễn Hùng chăng lưới quyến rũ nàng. Tôi lớn hơn Lệ Hồng mười tuổi và góa vợ đã lâu. Khi vợ chết, tôi quyết định sống một mình, không bao giờ có ý định lấy thêm vợ khác. Không phải tại tôi không muốn có người thay thế nàng. . . .bạn hiểu tôi muốn nói gì chứ? Tôi là một loại triết gia. . . tôi thích quan sát đời sống chung quanh mình và. . . không cảm thấy cần phải làm lại cuộc đời.
Vả lại, căn nhà tôi nằm trong một chung cư tồi tàn và tôi thì đang làm kế toán bán thời gian, một công việc mà tôi thù ghét.
Như tôi đã nóiû sơ về Lệ Hồng, nàng đúng là con mồi ngon cho những kẻ bán vé số cho những cơ quan thiện nguyện, không cần biết để giúp chuyện gì. Có vé số nào không bán được là cứ mời Lệ Hồng, cô nàng sẵn sàng mua ngay. Ở Downey, người ta thường đùa với nhau là cách làm giàu tốt nhất là lấy tiền để dành của Lệ Hồng.
Một bài viết trong tờ Tribune, báo địa phương, loan tin Lệ Hồng trúng năm trăm ngàn đô la và có cả hình nàng ngay trang nhất nữa. Tin này đi nhanh như lửa pháo bông. Cả thành phố háo hức đi xem mặt nàng.
Quán Thằng Bờm là quán ăn khá nhất trong thành phố, và cóù nhiều khách mặc dù Bích Đào, bà chủ quán không phải là một đầu bếp giỏi và dân cư trong vùng thường có lệ hay ăn cơm ở nhà hơn đi tiệm.
Mặc dù vây, quán Thằng Bờm bổng nổi tiếng như cồn. Ngườita đến nhìn Lệ Hồng và hỏi nàng làm gì với số tiền trúng số đó.
Lệ Hồng cao lớn gần bằng tôi mặc dù tôi đã cao gần một thước bảy. Cái mũi nàng vừa to vừa xẹp và mái tóc đen đen, nâu nâu của nàng được quấn như cái tổ ong trên đầu. . Nàng mặc áo không có túi và dùng một cái khăn to tướng màu hồng như cái bao gối để làm khăn tay.
Nàng mập mạp nhưng vui vẻ vì vậy chẳng ai than thở về sự chậm chạp của nàng. Vã lại sau gần hai mươi năm, trông nàng quen thuộc như bàn ghế trong quán.
Quán Thằng Bờm nằm giữa một tiệm thuốc Tây và một tiệm bán đồ gốm. Quán ăn hơi âm u: vào cuối phòng là một cái quầy dài, hai bên có bốn phòng nhỏ đối diện nhau với những cái ghế dài màu xanh đậm, trên mỗi bàn đều có một bình hoa làm bằng những lọ mưtù củ và cắm hoa cúc giả.
Tôi cũng thỉnh thoảng ghé quá ăn cái bánh ngọt, uống ly cà phê. Hai ngày sau khi báo loan tin Lệ Hồng trúng số, tôi ngồi ở quầy hàng cạnh Châu, người đàn bà nhiều chuyện nhất thành phố. Bà ta uống một ngụm cà phê và chót chét nói một cách hào hứng:
- Lệ Hồng ơi, cô có tính thôi việc ở đây không?
Cô này chắc nghe câu hỏi này cả trăm lần từ hai ngày nay vậy mà vẫn trả lời một cách chậm chạp, như cân nhắc từng chử:
- Tôi. . . cũng chưa biết. . .
Nhưng đó chỉ là cách nàng thường hay trả lời.
Tôi thú nhận là trong giây phút ấy một ý nghĩ đã lướt qua đầu tôi. Năm trăm ngàn đô la giúp tôi thoát khỏi căn phòng tồi tàn và cái nghề kế toán nhức đầu, không tương lai.
Hên thêm cho tôi nữa là vài ngày sau tôi bị cúm, cơn cúm càng ngày càng nặng nên tôi phải vào nằm bệnh viện, lần đầu tiên trong đời tôi!
Khi tôi được về nhà, Vũ, người bạn thân của tôi lãnh nhiệm vụ coi sóc tôi. Chúng tôi quen nhau từ thời học đại học. Vợ anh ta nấu ăn còn tệ hơn quán Thằng Bờm nên anh cũng hay đến đó dùng bữa.
Vào lúc gần bình phục, một hôm tôi đang ngồi trên ghế bành nhìn ra cửa sổ ngắm trời trăng mây nước thì anh ta đi đến. Anh đưa cho tôi một hộp thức ăn làm sẵn bán ở tiệm.
- Gà nấu đậu đó! Ăn đi trong khi nó còn nóng.
Anh ta ngồi xuống mép giường và nhìn tôi cười:
- Anh biết chuyện gì không? Tôi chắc anh không đoán ra đâu! Lệ Hồng có bạn trai rồi đó. Hắn là một tên còn trẻ vừa đến thành phố này một tuần sau khi cô nàng trúng số. Anh ta ở đâu đến? Chẳng ai biết được. Hắn thuê một phòng ở khách sạn Regent.
Regent là khách sạn duy nhất của thành phố Downey.
- Cả ngày anh ta đóng đô ở quán Thằng Bờm - Vũ nói tiếp - khỏi đoán thì ai cũng biết anh ta đang tìm cách chinh phục Lệ Hồng.
Tin này chẳng làm cho tôi vui chút nào. Từ khi bị sưng phổi, tôi nghĩ nhiều đến Lệ Hồng và đi đến kết luận là tôi cần có nàng. . . và dĩ nhiên cả số tiền trúng số của nàng nữa. Tôi không thể nào chỉ có một trong hai thứ.
Còn cái tên Nguyễn Hùng kia không biết ở chốn nào chui ra thì không cần phải thông minh xuất chúng mới biết nó muốn gì. Chắc chắn là nó ham số tiền năm trăm ngàn đô la hơn là ham Lệ Hồng.
Hai ngày sau, tôi đi bộ đến quán Thằng Bờm cũng ở gần nơi tôi cư ngụ mà thôi. Tôi cảm thấy người còn yếu lắm nhưng. . . cũng không đến nổi nào.
Tôi biết hết mọi người trong thành phố này, ít nhất là biết mặt họ nên cái tên to béo đang ngồi ở quầy và nắm tay Lệ Hồng thủ thỉ một cách âu yếm, tôi đoán ngay là Nguyễn Hùng rồi! Có hai người khách lớn tuổi đòi thêm cà phê và Lệ Hồng đi rót cho họ. Tôi ngồi ngay xuống cái ghế cạnh anh chàng chải chuốt lạ mặt. Anh ta chừng ba mươi tuổi, da còn láng mướt như da trẻ con, tóc đen và chải thật khéo. Anh ta mặt cái quần tây dài màu trắng và cái áo khoác màu xanh đậm với hàng nút vàng chóe. Tôi đoán anh ta cao không đến thước sáu. Tôi liếc tờ báo anh đang đọc, đó là tờ Los Angeles Times tuần trước.
Tôi cố ý gợi chuyện:
- Anh không ở thành phố này phải không?
Anh ta liếc nhanh tôi với cái nhìn muốn nói rằng tôi đang làm rộn anh ta, nhưng tôi làm như không để ý và tiếp tục nói:
- Tôi tên Đức, Phạm Đức.
Anh ta lại liếc tôi một cách khó chịu. Tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy tia nhìn của anh ta có vẻ gian xảo. Sau cùng làm như bắt buộc, anh ta miễn cưỡng trả lời:
- Nguyễn Hùng!
Rồi anh tiếp tục đọc báo. Tôi nghĩ thầm chắc anh ta đang nghiên cứu thị trường chứng khoán để đầu tư món tiền trúng số của Lệ Hồng. Cô này trở lại gần chúng tôi và chờ tôi gọi đồ uống nhưng mắt không rời Nguyễn Hùng.
Tôi không thích cái nhìn của cô ta mấy, nó có vẻ. . . khát tình làm sao ấy.
Trong khi tôi ăn cái bánh ngọt thì người ngồi cạnh tôi xếp tờ báo lại và nói chuyện với Lệ Hồng làm như không biết đến sự hiện diện của tôi. Hắn thầm thì với nàng là đời sống sẽ tuyệt vời biết bao khi mình sống gần bãi biển với người mình yêu, cùng nghe tiếng sóng, cùng nghe chim ca. . . , nghĩa là hắn ta nói những điều thật cải lương vậy mà Lệ Hồng say mê uống từng câu nói, mê mẩn theo nó đến không biết cả khi tôi đứng dậy kéo ghế bước đi ra khỏi quán.
Ngày hôm sau, tôi bị đau lại và phải nằm nghỉ trong hai tuần. Vây là tôi không trở lại quán Thằng Bờm cả một thời gian khá dài. . Vũ, bạn tôi làm nghề đại diện thương mại nên phải đi ra khỏi thành phố. Vũ đi vắng, tôi chẳng còn ai để nhờ vả trong cái khu chung cư tồi tàn này nên đành phải lết đến tiệm tạp hóa cuối phố để mua thức ăn. Nhưng tôi lại bị kẹt chuyện khác tệ hơn, đó là số tiền dành dụm nhỏ bé của tôi đã cạn sạch bách.
Các bạn tin tôi đi, khi đó đúng là tôi đã bị dìm xuống tận cùng dưới hố rồi, tôi hiểu thấm thía cảnh vừa nghèo vừa bệnh nó thê thảm làm sao. Chuyện đó càng làm cho tôi suy nghĩ. Sau cùng tôi tự nghĩ dù sao, đối với Lệ Hồng, tôi cũng còn hơn thằng chết tiệt Nguyễn Hùng xa! Trước hết là tôi quen nàng đã lâu, sau đó. . . là tôi đã chán cảnh túi không có một xu.
Khi tôi trở lại quán Thằng Bờm thì Thủy, con gái của Bích Đào đứng sau quầy hàng. Nàng là một cô gái mười tám tuổi ốm nhom và tóc thì khi nào cũng bám đầy bụi như sau một trận động đất.
Tôi leo lên một chiếc ghế đẩu:
- Lệ Hồng đâu rồi cô Thủy?
Nàng líu lo:
- Anh ở đâu về vậy? Trên mặt trăng à? Lệ Hồng đã có chồng và không còn làm việc ở quán này nữa!
Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời, tôi vẫn hỏi:
- Cô ta lấy ai vậy?
- Ờ. . . cái ông Nguyễn Hùng đó! hai người đưa nhau lên Las Vegas làm đám cưới. Chẳng ai biết chuyện đó cả cho đến khi nàng dọn nhà.
Nàng chống khuỷnh tay lên quầy hàng và nói nhỏ với tôi:
- Chẳng ai gặp lại họ cả. Hình như họ mua lại căn nhà của ông già Văn, anh biết đó, căn nhà cạnh con sông. Chẳng ai điên mà đi mua cái nhà đó mặc dù giá nó thật rẻ. Nó gần sập rồi nhưng mọi người đều nói Lệ Hồng nghe theo tất cả những gì mà chồng cô ta nói.
Tôi gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ là có điên mới mua căn nhà đó. Ngoài chuyện nó gần sập còn chuyện chẳng có ma nào ở chung quanh mà con đường đi đến nhà cũng thật nguy hiểm.
Nàng lại líu lo thêm:
- Ôi, khi yêu thì người đàn bà làm đủ chuyện điên khùng. Anh ăn gì đây?
Tôi nghiến răng:
- Thôi tôi chẳng ăn gì. Chuyện này làm tôi hết thấy đói!
Tôi rời quán Thằng Bờm vào lúc chín giờ sáng. Trời đã bắt đầu nóng, tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Không ai hiểu tại sao Nguyễn Hùng lại xúi vợ mua căn nhà mục nát đó nhưng tôi thì đoán ra ngay mục đích của hắn ta. Đem Lệ Hồng đi thật xa, không gặp mặt bạn bè, hắn sẽ thủ tiêu nàng dễ dàng hơn.
Khi về đến nhà thì tôi đã quyết định. Tôi lo lắng cho Lệ Hồng vì tôi có linh tính nàng đang gặp sự nguy hiểm. Tôi leo ngay lên cái xe già nua và chạy ra khỏi thành phố. Con đường lầy lội đầy ổ gà, chạy qua một khu vực vắng vẽ và hoang dại. Khi ngừng xe, người tôi đầy mồ hôi!
Căn nhà giống như một căn nhà hoang, qua một cái sân đầy sỏi đá rộng chừng một trăm thước là con sông chạy dài từ thành phố Downey đến Long Beach để ra biển. Căn nhà hai tầng, trên nóc có cái cửa kính trổ lên trời để soi sáng cho tầng trên, vách tường loang lổ, sơn ở cửa sổ và các cửa ra vào đều bị bong hết. Một cái cầu thang gần gãy, rung rinh khi có tiếng động đưa ta ra ngoài sân thượng, cái lan can chúc xuống đất một cách đáng sợ. Tôi đưa chân đá nhiều cú vào cửa nhưng chẳng có tiếng người nào trả lời. Tôi đập cửa mạnh hơn, mồ hôi từ trán tôi chảy xuống từng giòng.
Không thể nào chờ đợi thêm nữa, tôi đi vào phía sau nhà. Lệ Hồng đang ngồi dựa lưng vào một bức tường gần đổ. Tôi bỗng thấy chồng cô ta hiện ra ở sau lưng. Hai tay anh ta cầm một hòn đá lớn. Tôi có cảm tưởng thật rõ ràng là anh đang có ý định ném xuống đầu bà vợ.
- Chào cô Hồng! tôi hét lớn.
Tôi cắm đầu chạy thật nhanh, luồn quanh những cây táo và đến trước mặt họ nhanh như hỏa tiễn.
Người chồng trẻ bối rối nhìn tôi và để hòn đá xuống đất. Lệ Hồng tươi cười và có vẻ thật sung sướng khi gặp lại tôi.
- Ồ, anh Đức! cám ơn anh đã đến thăm chúng tôi!
Tôi cười lại với nàng:
- Tôi phải đến chúc mừng em chứ Lệ Hồng.
Tôi xoay lại phía Hùng và nói tiếp:
- Sao anh vô ý thế. Tại sao anh lại để vợ anh ngồi gần bức tường này vậy? Bộ anh không nhìn thấy nó gần sập rồi hay sao? Tai nạn có thể xảy ra thật dễ dàng. Chỉ cần một hòn đá cũng có thể làm nàng bị thương hay. . . . tệ hơn nữa.
Anh ta không trả lời. Lệ Hồng đưa tay chỉ cho tôi xem một khoảng đất đã được nhổ cỏ sơ sơ.
- Đây là khu vườn đá tương lai của chúng em. Khi nào Hùng làm xong thì căn nhà sẽ có một bề ngoài đẹp và vui hơn.
Nàng đứng lên và nói tiếp:
- Vào trong này anh Đức! Em sẽ pha cà phê thật ngon cho anh. . .
Cả ba chúng tôi cùng đi, Lệ Hồng đi giữa. Nàng nói bằng một giọng đầy tha thứ:
- Hùng cứ đùa như con nít vậy đó.
Trong khi đi ngang khu vườn ăn trái, Hùng bỏ đi lên trước, Lệ Hồng tiếp tục nói chuyện:
- Anh ấy muốn thay đổi ngay tất cả. Hôm qua trên cái gác lửng đó, anh Đức biết không, em gần bị lọt xuống nhà giữa hai mảnh ván đó. Hùng cứ gọi em để chỉ cho em xem phong cảnh bên ngoài, may mà em nhìn trước khi bước lui và nhờ vậy em tránh được một cái lỗ hổng thật lớn. Hùng bị một cơn sợ kinh hoàng, phải không cưng?
Cục cưng của nàng vội vàng đi thật nhanh, không trả lời gì cả.
Ngay ở cửa vào trong nhà tôi thấy một đôi ủng cao cổ như loại ủng của những người đi câu. Tất cả xông lên mùi ẩm mốc. Phòng ngoài cùng được dùng làm phòng khách thì trống trơn. Vào trong bếp, Lệ Hồng gật gật đầu:
- Không đẹp lắm nhưng Hùng sẽ đi mua bàn ghế và đồ đạc em còn để lại Downey. May mà có điện đó.
Cửa chính đã lỏng lẻo, nhà lại không có cửa lưới. Tôi đập mạnh một con muỗi đang hút máu tay tôi.
- Tại vì có con sông sau nhà nên ở đây nhiều muỗi lắm - Lệ Hồng nói tiếp - Nhưng tại Hùng muốn có căn nhà gần sông. Anh ấy bơi rất giỏi và có hứa là sẽ tập cho em bơi nữa, phải không cưng?
Nàng đưa tay lên cao ngang ngực của Hùng xong ôm chầm lấy anh ta và kéo ghì vào người. Hùng giãy dụa, sau cùng Lệ Hồng thả chàng ra. Thấy tôi nhìn cảnh đó anh ta chợt mỉm cười và vòng tay ôm nàng vào lòng.
- Em muốn gì anh cũng làm hết, miễn sao em hạnh phúc thôi cưng ạ!
Nhìn khuôn mặt rạng rở của Lệ Hồng khi nghe câu đó tôi hiểu ngay tại sao nàng lại bằng lòng lấy Hùng làm chồng. Có lẽ chưa một người đàn ông nào nói yêu nàng và nàng thì mơ ước được yêu. Nguyễn Hùng đã làm cho mơ ước của nàng trở thành sự thật, ít nhất là nàng nghĩ như vậy. . .
Tôi mong được nói chuyện riêng với Lê Hồng vài phút để khuyên nàng nên phòng thân nhưng Nguyễn Hùng nhất định không rời nàng nửa bước nên tôi đành bỏ về trước vậy. Tôi từ chối uống cà phê làm như bận việc lắm.
Trên đường về nhà, tôi rất lo lắng cho Lệ Hồng. Về đến nhà là tôi đi tìm ngay những dụng cụ đi cắm trại và trở lại ngọn đồi gần nhà ông già Văn. Tôi không còn nhiều thì giờ lắm đâu. Ngày mai tôi phải đi thăm cặp vợ chồng mới cưới này lần nữa. Nếu biết tôi ở gần nhà họ chắc Hùng không dám làm hại Lệ Hồng đâu.
Tôi cảm thấy mệt nhoài, vậy mà tôi đã sắp xếp don dẹp xong từ lúc ban chiều.
Núp sau những lùm cây, tôi chỉnh lại ống nhòm. Tôi trông thấy căn nhà và con sông thật rõ ràng.
Đêm xuống tôi cảm thấy thật vui vì trăng tròn nên mọi nơi đều được soi sáng. Tôi đang đứng canh ở bìa rừng thì tôi chợt trông thấy Lệ Hồng và Hùng đi xuống chiếc xuồng được neo cạnh bờ sông. Hai người bắt đầu đẩy nó ra giữa giòng.
Tôi phóng nhanh xuống đồi, vấp vào một gốc cây và té nằm dài ra trên đất. Tôi nằm yên chừng một phút, tâm trí như bay đi đâu mất. Rồi tôi lấy lại tinh thần. Tôi chẳng bị thương gì nặng nhưng sáng mai người tôi chắc sẽ đầy dấu bầm tím.
Tôi đứng ngay dậy và chạy chậm hơn. Khi tôi đến bờ sông, chiếc xuồng nhỏ đã ở trên mặt nước và. . . cái đáy chổng lên trời.
Tôi cảm thấy như điên lên và vội vã cổi quần áo, vứt đầy xung quanh và chạy ngay ra khỏi đám cỏ. Tôi thấy cát mềm dưới chân và bắt đầu bơi nhanh ra nơi chiếc xuồng. Khi đến nơi, tôi hy vọng Lệ Hồng sẽ níu được tay vào mạn xuồng nhưng tôi chẳng thấy nàng ở đâu cả. Tôi nghe từ phía bên trái có tiếng kêu nho nhỏ và tiếng nước bị động. Tôi nhào ngay tới đó, lặn sâu xuống nước, tìm tòi trong màn đêm tối thui cho đến khi tay tôi nắm được vào một cái thân người.
Tôi kéo nó vào bờ, ra khỏi nước. Đúng là Lệ Hồng rồi. Nàng nặng đến cả tạ, cỏ và rong rêu bám đầy người chúng tôi làm tôi khó lòng cử động. Tôi thở như một người chạy đua sau một cuộc tranh tài. Dù sao tôi cũng đem nàng được lên bờ sông. Tôi để nàng nằm úp mặt xuống cỏ xong nằm vật ngay xuống một bên thở dốc!
Sau khi ho sặc sụa vài lần, Lệ Hồng đã ói ra được hết nước trong phổi và tôi cảm thấy như nhẹ cả người. Rồi nàng nằm ngữa ra trên cỏ. Tôi thở dễ dàng hơn và tìm ra được cái quần vứt gần đó. Lệ Hồng mang đôi giày ống bằng cao su mà tôi đã trông thấy ở cửa ra vào của nhà nàng.
Nàng rên lên:
- Trời anh Hùng ơi . . .
Tôi cúi xuống nhẹ nhàng hỏi nàng:
- Đức đây Lệ Hồng à!
- Trời anh Đức! Hùng đâu rồi ? Trời ơi chàng bị chết đuối rồi!
- Không đâu, anh ấy không chết đuối đâu, trái lại rất khỏe mạnh là khác!
- Nhưng. . . vậy thì anh ấy đâu rồi? Em muốn gặp anh ấy! Anh Đức biết không, Hùng muốn đi ngắm trăng, anh ấy nói ngắm trăng ngoài sông thật là tuyetä vời. . .
- Em đừng lo, - tôi nói tiếp - Tôi nghĩ là anh ấy rất vui mừng khi tưởng đã thủ tiêu được em, Lệ Hồng ạ!
- Anh đang nói chuyện gì vậy? Bộ anh điên à?
- Em sẽ gặp lại Hùng của em. Anh ấy đang yên lành ở nhà đó!
Tôi đứng lên và Lệ Hồng đứng dậy theo tôi xong cúi xuống lột đôi ủng bằng cao su ra khỏi chân.
- Sao em mang gì đôi ủng chết tiệt đó vậy hở Lệ Hồng?
- Hùng khuyên em mang nó. Trời, em không thể nào rút chân ra được anh ơi!
Cả hai chúng tôi cố gắng kéo chân nàng ra khỏi đôi ủng nặng chịch đó nhưng làm như nó có keo dính vào hay sao mà chúng tôi cố gắng mãi cũng không được. Rút cái nút chai rượu lâu đời còn dễ dàng hơn. Sau cùng thì Lệ Hồng cũng thoát được đôi giày cao cổ khi cả hai chúng tôi mệt gần tắt thở.
Nàng vẫn tiếp tục theo ý của nàng:
- Bộ anh chắc chắn là Hùng đang ở nhà hay sao? Anh ấy thật tình không bị gì cả à?
- Chuyện đó tôi cam đoan với em. Bây giờ em có đi được hay không? Níu lấy tay tôi mà đi này. . .
Tôi dìu nàng và cả hai đi về phía căn nhà một cách thật vất vã. Nàng run rẩy và thầm thì:
- Trời, mong cho anh ấy không bị gì!
Tôi phải trả lời làm sao cho nàng đây? Vã lại khi đó chúng tôi cũng đã đứng ở ngưỡng cửa ra vào rồi và tôi đang cẩn thận mở nó ra. Một luồng ánh yếu ớt từ hành lang trên lầu chiếu ngay vào cửa. Lệ Hồng há to miệng, tôi lấy tay bụm ngay nó lại, đè mạnh xuống cố ý ra dấu cho nàng đừng lên tiếng.
Hùng huýt sáo thật vui vẻ. Rồi chàng hiện ra ở đầu cầu thang, tay cầm cái khăn bông và đang lau tóc cho khô. Chàng đã thay áo quần ướt bằng bộ đồ jean và áo thun. Chàng vừa nhanh nhẹn đi xuống thang lầu vừa đi vừa huýt sáo một cách sung sướng.
Đúng khi anh ta bước xuống bực chót của cầu thang thì tôi đẩy Lệ Hồng ra ngoài ánh sáng và tôi cũng bước ra theo. Chúng tôi như những cái bóng ma hiện ra từ bóng tối.
Hùng ngưng huýt sáo và đăm đăm nhìn chúng tôi, làm như chàng đang phải khó khăn lắm mới thở được. Rồi chàng bước đến trước mặt Lệ Hồng:
- Ủa em. . . thật sao Lệ Hồng? Anh lo quá chừng. . . Em có làm sao không?
Lệ Hồng nhìn Hùng một cách bối rối:
- Ờ. .anh Hùng, không sao. . .
- Anh nói thật, anh lo cho em quá chừng cưng ơi!
- Thật vậy sao anh? Anh có chắc không? nàng hăm hở hỏi giọng vẫn mang nhiều hy vọng. . .
Lệ Hồng chỉ mong được Hùng xác nhận chuyện đó. Tôi nghĩ đã đến lúc nên làm cho nàng mở mắt.
- Lệ Hồng, sao em ngây thơ quá vậy? Em nghe anh ta huýt sáo mà. Anh ấy lại huýt một cách vui vẻ quá chừng. Và em có trông thấy áo quần anh ta đang mặc không? Nó khô rang! Anh ta đâu có tìm em dưới nước như lẽ ra anh ấy phải làm đâu. Nếu anh ta thật tình lo lắng thì giờ này anh ấy phải đang ở dưới nước tìm em. Anh ta biết em không biết bơi vậy mà còn khuyên em đi đôi giày cao cổ cho em bị chìm nhanh hơn trong khi anh ta lật úp cái thuyền lại. Sau khi làm chuyện đó, nghĩ rằng tất cả đều tiến hành tốt đẹp cho anh ta nên anh ta mới trở về nhà. Em hãy nhìn thẳng vào sự thật. Hùng đã muốn làm cho em chết đuối.
- Em đừng nghe lời nó! Hùng hét lên.
Lệ Hồng giấu mặt vào vai tôi khóc tấm tức, tôi ôm nàng trong tay. Tất cả mọi sự đều êm đẹp. Tôi khỏi cần phãi bịa thêm chuyện gì nữa. Định mệnh đã tạo nên một cơ hội thật lý tưởng cho sự liên lạc giữa tôi với Lệ Hồng.
Với trái tim bằng vàng chuyên tha thứ mọi chuyện, Lệ Hồng không tố cáo Hùng với cảnh sát nhưng nàng xin ly dị thật dễ dàng. Tôi không muốn gì thêm, chỉ cần Hùng ra khỏi đời nàng là đủ.
Rồi tôi sẽ luôn luôn có mặt cạnh nàng trên con đường đời. Dù sao, tôi cũng đã cứu nàng thoát chết và đối xử thật âu yếm và thơ mộng với nàng. Chẳng có chuyện gì ngăn cấm chúng tôi làm đám cưới với nhau.
Rồi sau đó. . . . ờ thì. . . tôi cũng học được ít nhiều kinh nghiệm qua chuyện của Nguyễn Hùng. Tôi sẽ không tìm cách đánh chết nàng bằng cục đá thật lớn hay làm cho nàng té từ trên cao xuống hoặc làm cho nàng chết đuối.
Nhưng tôi đã sữa soạn xong một chương trình không chê trách vào đâu được cho tương lai của Lệ Hồng.