Bốn bề sương mù dày đặc nên chẳng nhìn rõ thứ gì. Cô bỗng phát hiện, bản thân đang khóc. Một mình cô đứng giữa khu rừng rậm âm u như nấm mồ, khóc xé ruột xé gan.
Giấc mơ là sự phản chiếu thế giới hiện thực. Giấc mơ là một sự lưu đày của tiềm thức. Nhưng nếu cô từng yêu tha thiết một người, từng vì anh mà đau đớn khôn cùng, vậy thì tại sao những năm qua, cô lại chẳng nhớ gì đến anh? Tại sao cô lại quên sạch mọi ký ức về anh?
…
Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Bạch Cẩm Hi! Liệu có phải em cũng từng mơ thấy đôi mắt anh? Liệu có phải em cũng từng vì anh, quyến luyến ở tận đáy sâu những ký ức vụn vặt, không chịu thức tỉnh? Có phải em vẫn khắc khoải nhớ về bóng dáng mơ hồ và câu nói của anh? Liệu có nhớ tới một Hàn Trầm đã dâng tặng cả trái tim chân thành cho em, sau khi để mất em, không còn biết thế nào là hạnh phúc?
...
Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và bi thương: “Em đừng khóc nữa. Tô Miên! Tôi chỉ không muốn bỏ cuộc. Dù thế nào, tôi vẫn muốn quay đầu hỏi em một câu: Em có bằng lòng đi cùng tôi, có bằng lòng quay về bên chúng tôi hay không?” Hắn nói rất chậm và rành mạch: “Em đã quên tôi, quên mất chúng tôi, quên đi tình cảm của tôi. Cuộc đời tôi phải tiếp tục thế nào, kết thúc ra sao đây?”.
Truy Tìm Kí Ức
5 Chương mới cập nhật Truy Tìm Kí Ức
Quảng Cáo
Danh sách chương Truy Tìm Kí Ức
Chương 0
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49