"Mau đưa cái bút chì đây!"
"Không"
- bộp...
"AAA, mày bị điền à?"
"Ai bảo mày không trả bút, hôm nay ăn gan hùm rồi phải không?"
Tiêu Mỹ sau khi đánh mạnh vào lưng Minh Vũ thì đã nhoài người ra lấy chiếc bút trên bàn. Còn Minh Vũ vẻ mặt thì tức lắm nhưng trong lòng lại có cảm giác vui lạ thường....
----
8 năm sau.
"Tiêu Mỹ, lâu lắm rồi không gặp cậu"
Minh vũ chào cô bằng một cách xa lạ nhưng Tiêu Mỹ cũng không để ý. Cô mìm cười cúi đầu khẽ như một phép lịch sự xã giao.
"Lâu rồi cũng không thấy cậu, Minh Vũ"
----
rời mưa tầm tã, Minh Vũ vừa cõng Tiêu Mỹ vừa che ô thực sự rất khó khăn, cậu thở dài trêu chọc:
- Tiêu Mỹ, cậu bây giờ nặng như heo vậy!
Dự định sẽ có một tiếng chửi và một cú đánh thật đau, nhưng rốt cuộc Minh Vũ lại chẳng thấy gì cả. Tiêu Mỹ đã ngủ rồi.
Mỉm cười thật nhẹ, Minh Vũ ngoảnh đầu lại, đôi môi đặt nhẹ lên trán Tiêu Mỹ lúc bấy giờ đã gục trên vai cậu, thì thầm:
- Tiêu Mỹ, tôi chưa bao giờ ghét cậu cả. Từ lần đầu chúng ta gặp nhau, cho tới tận bây giờ, và mãi mãi về sau, tôi vẫn luôn yêu cậu…