Người thân, họ hàng đều xa lánh cô, không ai quan tâm cô, họ không dám nhận nuôi cô vì cô là một sao chổi, một người không may mắn. Nên từ nhỏ cô đã sống trong cô nhi viện. Tuy ở đây thiếu thốn về mọi điều nhưng các sơ vẫn rất thương cô, quan tâm đến cô như là bố me của cô vậy.
Từ lúc đến đây cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ, sự quan tâm giống như trước đây bố cô từng đối với cô. Cô thật rất hạnh phúc.Nhưng rồi hạnh phúc đó cũng không kéo dài mãi mãi, năm cô 15 tuổi, cô lại được người khác nhận nuôi