Chuyện vui hơn còn ở phía sau.
Cất tiền xong, Nguyên mặt rỗ lại móc ra một khẩu súng nhét vào tay Thời Tiến, nói bằng giọng dỗ dành có chút đau thương:
- Cái này cho cậu phòng thân. Không dám giấu giếm, Tiểu Viễn à, mấy người bạn kia của anh làm ăn không trong sạch lắm. Bọn họ lôi kéo anh nhập bọn, nhưng anh không đồng ý, kết quả là bọn họ lại đê tiện dùng người nhà của anh để uy hiếp anh... - Nói một hồi, gã còn giơ tay xoa xoa khóe mắt chẳng dính chút nước mắt nào.
Thời Tiến thầm chế giễu, trăm ngàn lần không ngờ Nguyên mặt rỗ cũng là phái diễn xuất, song ngoài mặt lại ra vẻ khó tin và căm phẫn sục sôi, hùa theo lời của gã:
- Dùng người nhà để uy hiếp? Vậy bạn của anh quá đáng quá rồi!
- Ai bảo không phải đâu. Anh cũng chẳng còn cách nào khác, cứ tưởng lần này giúp bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho người nhà của anh, nào ngờ bọn họ không chỉ lấy người nhà của anh ra để uy hiếp, còn định lấy mạng anh! Là anh không tốt, nếu anh không chủ động giúp cậu ở ga tàu, muốn dẫn cậu đi kiếm tiền, cậu đã không phải theo anh chui vào ổ sói này... Nhưng cũng phải cám ơn cậu, nhờ có cậu nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, nếu không đêm nay e là chúng ta đã chôn thân ở đây một cách không minh bạch rồi. Tiểu Viễn à, anh Lưu có lỗi với cậu, anh Lưu không nên đặt lòng tốt sai chỗ.
Nguyên mặt rỗ một câu ba lần than, vẻ mặt đau khổ thổn thức, hai tay hết sờ lại nắn tay Thời Tiến, nhất thời không biết là đang chiếm tiện nghi, hay đang thêm thắt cử chỉ để phối hợp với tâm trạng.
Thời Tiến đơ mặt chịu đựng, cảm giác da gà da vịt nổi rần rần khắp người. Con giun xéo lắm cũng quằn, hắn thực sự không nhịn được nữa, trở tay tóm chặt tay Nguyên mặt rỗ, nét mặt sợ sệt nhưng ẩn chứa sự kiên cường, trong kiên cường lại thấp thoáng vẻ hãi hùng, đôi mắt mở to thiên chân vô tà, nghiêm túc nói:
- Anh Lưu đừng sợ! Gặp khó khăn hãy tìm cảnh sát, chúng ta báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát bắt mấy người bạn xấu xa của anh!
- Ặc khụ khụ khụ khụ khụ! - Nguyên mặt rỗ sặc nước miếng, cúi đầu ho sù sụ. Tay nhói đau vì bị bóp, gã muốn đánh trả nhưng không tài nào rút ra được, vì vậy điên cuồng lắc đầu, giở giọng lừa phỉnh dọa nạt - Không thể báo cảnh sát! Cậu không biết đấy thôi, gia... gia thế của những người bạn kia của anh rất hùng mạnh. Cậu cũng thấy rồi, bọn họ tên nào cũng có súng, không thể báo cảnh sát, báo cảnh sát chỉ càng làm chúng ta chết nhanh hơn thôi!
- Thế... thế ư? – Sự kiên trên gương mặt cường Thời Tiến lập tức tan thành mây khói, trở về với bản chất sợ sệt, tay cũng buông lỏng, hoảng hốt hỏi – Vậy, anh Lưu à, chúng ta nên làm gì đây? Chạy ư? Chúng ta chạy đi!
Lúc này, tay Nguyên mặt rỗ đã hằn rõ dấu tay. Gã đau đến xoắn cả hàng lông mày, méo mó cười, trả lời:
- Chạy thì đương nhiên phải chạy, nhưng vì người nhà của anh, trước tiên anh phải lấy trộm một phần tài liệu từ mấy người bạn đó rồi mới chạy được. Chỉ cần có phần tài liệu kia, anh có thể uy hiếp ngược lại bọn họ, khiến bọn họ buông tha cho người nhà của anh.
Tài liệu?
Thời Tiến sáng mắt lên, sau đó lập tức tỏ vẻ sợ sệt giấu đi sự hưng phấn của một kẻ trộm trong mắt, yếu ớt nói:
- Nhưng ăn trộm đồ có phải hơi xấu không... Hay là chúng ta cứ báo cảnh sát đi, em tin chú cảnh sát hơn...
- Vậy cậu không tin anh à? - Nguyên mặt rỗ bày vẻ đau lòng, quay người đi, không biết lại lôi từ đâu ra mấy xấp tiền, ra sức nhét vào lòng Thời Tiến, nói - Tiểu Viễn, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp anh. Báo cảnh sát sẽ hại chết người nhà của anh, cậu nỡ nhẫn tâm nhìn người nhà anh chết ư? Cháu anh mới một tuổi thôi! Mới một tuổi đó!
Thời Tiến đờ đẫn choáng váng vì diễn xuất lố lăng và hành vi hở tí là đập tiền của gã. Vậy Nguyên mặt rỗ rốt cuộc moi tiền từ đâu ra vậy! Rõ ràng trước đó cởi áo khoác cho gã có thấy xu nào đâu!
Nguyên mặt rỗ lại cho rằng Thời Tiến kinh hãi vì thấy quá nhiều tiền, vẻ mặt càng ngày càng đau khổ. Gã níu tay hắn, chậm rãi kể lể:
- Tiểu Viễn, không phải chúng ta muốn trộm đồ, là tự vệ! Chỉ cần cậu giúp anh Lưu lần này, anh sẽ cho cậu gấp ba số tiền này! Không phải cậu nói anh của cậu bị gảy chân, còn vội vã cưới vợ ư? Chỉ cần có số tiền này, nhà cậu sẽ không phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.
Thời Tiến lộ vẻ dao động, cuối cùng cắn răng một cái, giậm chân một cái, rồi hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh, nói:
- Được! Anh Lưu nói đi, em phải giúp anh như thế nào, chúng ta cùng nhau chạy trốn!
Nguyên mặt rỗ vui mừng nở nụ cười, đưa tay xoa đầu hắn:
- Bé ngoan, Tiểu Viễn thật đúng là phúc tinh của anh...
Đúng đấy đúng đấy, tao chính là "phúc tinh" của mày đấy.
Thời Tiến mặc cho gã xoa đầu, nở một nụ cười đầy tin tưởng gã. Trong đêm tối, hàm răng trắng tinh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
...
Đêm đã khuya, hai người lên kế hoạch một hồi mới chia nhau nửa phần giường ra ngủ. Có lẽ trong lòng có trăn trở, hơn nữa vì muốn lợi dụng Thời Tiến, cho nên Nguyên mặt rỗ đêm nay thành thật hẳn, không nhăm nhe cái mông của Thời Tiến nữa.
Tác dụng thuốc trong cơm tối vẫn chưa hết, Nguyên mặt rỗ chẳng mấy chốc đã ngủ khì. Thời Tiến mở mắt, lấy điện thoại mini giấu dưới chăn ra, gửi tin nhắn cho Hướng Ngạo Đình.
00J: Nội bộ Người sói mâu thuẫn, chỗ dựa của Nguyên mặt rỗ thay lòng đổi dạ yêu ông trùm Người sói. Sở khanh và bồ nhí câu kết gài bẫy, mưu toan hại chết vợ cả Nguyên mặt rỗ.
Hướng Ngạo Đình vừa tức tốc mở tin nhắn: "..."
- Đội trưởng Hướng? - Đội viên tạm thời ngồi bên cạnh thấy gã bất động chăm chăm nhìn điện thoại, lấy làm khó hiểu cất tiếng.
Hướng Ngạo Đình hoàn hồn, yên lặng gửi tin nhắn: Mày có gặp nguy hiểm không?
00J: Không. Đã bắt tay hợp tác với vợ cả, chuẩn bị ngày mai chờ dịp đánh cắp bằng chứng ngoại tình của sở khanh và bồ nhí. Vợ cả đã hối lộ em tám mươi ngàn tiền mặt, còn tặng kèm một khẩu súng.
Hướng Ngạo Đình lần thứ hai: "..."
- Đội trưởng? - Đội viên càng ngày càng nghi ngờ, không hiểu sao bỗng dưng đội trưởng lại dùng ánh mắt sâu xa tiếc nuối nhìn cái điện thoại.
Hướng Ngạo Đình kìm nén cảm xúc, ra hiệu mình không có vấn đề gì, tiếp tục gửi tin nhắn: Chú ý an toàn, cẩn thận Nguyên mặt rỗ điều khiển mình.
00J: Xin tổ chức cứ yên tâm, mấy viên đạn bọc đường không thể ăn mòn linh hồn của em được đâu!
Hướng Ngạo Đình giơ tay đỡ trán, cố gắng hồi tưởng nhưng mãi chẳng nhớ nổi Thời Tiến của trước kia trông như thế nào. Gã vừa nhắm mắt, trong đầu chợt lóe lên toàn những quả kiwi nhe hàm răng trắng tinh cười toe toét, quái dị vô cùng.
...
Ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng hôm sau, Nguyên mặt rỗ vẻ mặt âm u, Thời Tiến vẫn nhát cáy như chim cút. Hai người cùng nhau xác nhận lại kế hoạch đã lập ra tối hôm qua, cuối cùng một người giấu súng vào người rồi ra khỏi phòng.
Kế hoạch là thế này: đầu tiên hai người vẫn sinh hoạt như thường lệ, làm vài chuyện lấy lệ qua mặt những người khác trong nhà. Sau đó Nguyên mặt rỗ sẽ tìm đến phòng của ông trùm tồi tệ, dụ bọn họ đi, rồi Thời Tiến sẽ lẻn vào phòng của ông trùm, đánh cắp tài liệu không biết bị ông trùm giấu ở đâu.
Đương nhiên, trong đó còn một khả năng khác, ấy chính là ông trùm mang tài liệu theo bên mình. Nếu là vậy, Nguyên mặt rỗ vẫn phải dẫn mọi người đi, Thời Tiến thì lo bỏ thuốc vào nước uống của mọi người, khi mọi người gục rồi mới thu thập tài liệu. Mà việc bỏ thuốc có một chỗ rất bất ổn, chính là không thể nào làm tất cả mọi người gục cùng một lúc được. Một khi bị các thành viên Người sói phát hiện điều bất thường, Nguyên mặt rỗ và Thời Tiến có thể sẽ phải đối mặt với một trận sống mái.
Kế hoạch rất đơn giản, chỉ có điều phải tùy cơ ứng biến, hơn nữa nguy cơ về cơ bản đều nghiêng về phía Thời Tiến – nếu hắn đánh cắp tài liệu thành công, như vậy kế hoạch của Nguyên mặt rỗ cũng trót lọt; nếu hắn thất bại, vậy Nguyên mặt rỗ có thể sẽ rũ sạch trách nhiệm, chỉ trích Thời Tiến là gián điệp phe địch phái đến để cố ý tiếp cận mình, "đổ vỏ" hết về phía Thời Tiến.
Đương nhiên, Nguyên mặt rỗ sẽ không nói điều này cho Thời Tiến, đấy là do Thời Tiến tự phân tích ra.
Thời Tiến than trong đầu:
- Nguyên mặt rỗ thật khốn nạn.
Nhóc Chết lòng đầy căm phẫn:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Gã phải làm thái giám mới đáng kiếp!
Một người cùng một hệ thống lại phỉ nhổ bản chất Nguyên mặt rỗ mười tám lần liền, lời nói bậy bạ bát nháo không lọt nổi vào tai, thế mà ngoài mặt Thời Tiến trên vẫn tỏ vẻ vừa kinh sợ vừa ngu ngốc, hoàn toàn không để lộ sơ hở.
Hắn giữ nguyên bộ dạng rụt cổ như con rùa, theo chân Nguyên mặt rỗ xuống gian nhà chính ở lầu một.
Khác với sự vắng vẻ tối hôm qua, lúc này trong gian nhà chính chật ních những người với người. Đếm sơ qua có chừng mười mấy người, trong đó có ba người ngồi ở bàn bát tiên: một người đàn ông lực lưỡng, râu quai nón rậm rạp không nhìn rõ mặt mũi, một người gầy gò cùng vết sẹo trên mặt, một người béo lùn phúc hậu cạo đầu trọc, những người khác đều ngồi trên ghế nhựa rải rác xung quanh, địa vị cao thấp thế nào nhìn thoáng qua là rõ ngay.
Trông thấy Nguyên mặt rỗ đi xuống, tên ngồi râu quai nón ngồi ở ghế gia chủ cất lời trước, giọng điệu không thân thiện mấy:
- Chú Lưu, lần này chúng ta đến đây để làm việc quan trọng, chú chớ quá quắt.
- Nào có quá quắt. Chẳng phải chỉ là dẫn một người theo chơi cùng thôi à? Các chú cứ cẩn thận thế, thảo nào mãi không làm được việc lớn. - Nguyên mặt rỗ vẫn giữ thái độ phách lối thường ngày, thong thả xỏ xiên tên râu quai nón một câu. Gã tiến đến, kéo một cái ghế lại gần, ngồi đối diện tên rau quai nón, ra hiệu bảo Thời Tiến ngồi bên cạnh mình.
Hành động này có thể xem là khiêu khích 100%, để một "món đồ chơi" đứng ngang hàng với ông trùm của Người sói, bảo sỉ nhục là còn nhẹ.
Bầu không khí trong gian nhà lập tức đông cứng.
Thời Tiến không nhúc nhích, nhưng trên thực tế cả người đã cứng đờ như trời trồng. Hắn điên cuồng chọt nhóc Chết trong đầu:
- Nhóc Chết, mày mau nhìn xem! Cái tên mặt thẹo và tên đầu trọc béo ú kia có phải là hai kẻ đã bắt cóc nguyên chủ nguyên trong truyện không, mau nhìn xem!
Giọng điệu của hắn làm nhóc Chết xoắn cả lên, nó điên cuồng tra tìm, sau đó đưa ra đáp án khẳng định:
- Là bọn chúng! Một tên có biệt danh là anh Đao, một tên là ông chủ Phú, chính là hai kẻ đã bắt cóc cậu! Mặt và ngón tay của cậu do chính bọn chúng phá hủy!
Thời Tiến bị nhóc Chết dùng cách gọi "cậu" cũng bắt đầu thấy mặt nhói tay đau. Hắn đưa mắt nhìn mấy kẻ ngồi bên cạnh tên râu quai nón, rõ ràng tên mặt thẹo và ông chủ Phú rất có địa vị trong Người sói. Trong chớp mắt, hắn chợt nhớ lại ngày hôm qua khi ngồi xe đến đây, Nguyên mặt rỗ nói một câu: "Nếu không phải đơn hàng bắt cóc nước ngoài mấy tháng trước thất bại, chúng ta cũng đâu cần vì chút tiền này mà mạo hiểm về nước".
Đơn hàng bắt cóc nước ngoài! Người trong danh sách kia hẳn là nguyên chủ! Cũng chính là hắn bây giờ!
Trán Thời Tiến rịn mồ hôi, hắn cúi đầu ép mình thôi nhìn, trái tim vừa kích động vừa sốt sắng. Hắn nói trong đầu:
- Nhóc Chết, chúng ta nhất định phải trộm được danh sách khách hàng của Người sói, kẻ sát hại nguyên chủ ở trong đó!
Nhóc Chết cũng rần rật lên, ép bản thân tỉnh táo lại, đáp:
- Ừm! Tiến Tiến, tôi giúp cậu!
Thời Tiến nãy giờ không nói gì, sau đó còn cúi đầu, thậm chí trán còn đổ mồ hôi, người không biết nhìn vào sẽ thấy hắn giống như bị bầu không khí trong gian nhà chính dọa sợ. Nguyên mặt rỗ thầm bất mãn, thấy hắn đang làm mình mất mặt. Tên râu quai nón lại tỏ vẻ chế giễu, cố ý nói:
- Chú Lưu, hình như lần này chú chọn phải người có lá gan không lớn lắm. Thôi đừng làm khó cậu ta, tôi sợ chú cứ ép cậu ta ngồi thế này, cậu ta sẽ không nhịn được mà tè ra quần mất. Nơi món đồ chơi nên ở nhất vẫn là trên giường thôi.
Mọi người trong gian nhà chính nghe vậy cười phá lên.
Mặt Nguyên mặt rỗ nặng như chì, gã cười khẩy:
- Các chú xem thường người tôi dẫn theo như thế, đoán chừng trong bụng cũng rất xem thường tôi. Vậy bỏ đi, cơ hội kiếm bộn tiền lần này các chú tự ôm hết, Lưu mỗ đây hưởng không nổi, phải dẫn "đồ chơi" của mình đi thôi. – Dứt lời liền đứng dậy toan bỏ đi.
Câu nói vừa bật ra, tất cả mọi người trong nhà nín bặt. Ai nấy cau mày nhìn Nguyên mặt rỗ, trong nét mặt tức giận ẩn chút không cam lòng nhưng lại không dám nổi giận.
- Anh Lang, anh xem anh kìa, biết rõ chú Lưu là người chu đáo nhất, cứ phải chọc chú ấy. Lần này anh xem đi, chọc giận người ta rồi kìa. - Tên đầu trọc béo ú được gọi là ông chủ Phú ra mặt giảng hòa, đứng dậy níu Nguyên mặt rỗ đang vờ bỏ đi, cười xòa - Chú Lưu, chú đừng giận nữa, chú cũng biết tính tình anh Lang mà. Phi vụ lần này còn phải nhờ chú coi sóc. Mọi người đều là anh em, bỏ đi, bỏ đi.
Nguyên mặt rỗ không đi, nhưng cũng không đáp lại lời y, mặt sa sầm chẳng ừ hử gì.
Ông chủ Phú nháy mắt ra hiệu với anh Đao. Thế là anh Đao đứng dậy, bỗng nhiên đi vòng qua, chủ động ấn Thời Tiến xuống ghế, rồi nói với Nguyên mặt rỗ:
- Việc chính quan trọng, chú Lưu, đừng để anh em thất vọng.
Nguyên mặt rỗ cười nhạo trong bụng, ngoài mặt lại ra vẻ hơi xuôi theo, cau mày ngồi xuống. Sau đó gã gật đầu đáp lại anh Đao, rồi đẩy Thời Tiến một cái, ra hiệu bảo hắn đứng dậy, nói:
- Lần này tôi có thể không so đo, chỉ mong không có lần sau.
Không một ai nói chuyện. Mọi người lại một lần nữa nhẫn nhịn sự ngạo mạn và tùy hứng của gã.
Cuộc đối đầu kết thúc, mọi người tan họp trong không vui. Nguyên mặt rỗ dẫn Thời Tiến xuống bếp ăn sáng, sau đó đuổi hắn về phòng, còn gã ra ngoài một mình.
Thời Tiến lại bảo nhóc Chết giúp mình tăng mạnh thính lực, cố gắng nghe trộm, nhưng phát hiện quá nhiều người hoạt động ban ngày, âm thanh hỗn tạp, không nghe được bao nhiêu tin tức hữu dụng. Thế là hắn bất đắc dĩ từ bỏ, ngoan ngoãn chờ Nguyên mặt rỗ về.
Hơn một tiếng sau, Nguyên mặt rỗ trở lại, nói đại khái với Thời Tiến về sự phân bố nhân viên và phương hướng của phòng anh Lang trong nhà, tỉ mỉ dạy hắn làm sao để dùng súng, sau đó xác định hành động vào giờ ăn tối.
Thời Tiến gật đầu, không nói gì, vẫn giả vờ là một cậu bé nhút nhát.
Buổi trưa, mọi người ăn trong phòng riêng của mình. Nguyên mặt rỗ đối mặt với Thời Tiến, lại thiếu chút nữa tự làm mình tức hộc máu, Thời Tiến làm bộ không thấy.
Lại dần dần đến giờ ăn tối. Trong lúc đó, Hướng Ngạo Đình gửi tin đến, nói cho Thời Tiến hay rằng gã đã dẫn người đến nấp gần căn nhà, có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. Thời Tiến trả lời một câu "đã biết", bảo gã tạm thời án binh bất động.
Trong giờ ăn tối, Nguyên mặt rỗ một mình đi ra khỏi phòng. Không biết gã dùng cách gì mà chẳng bao lâu đã tụ tập bên tất cả mọi người trong nhà đến gian nhà chính, vẻ như đang âm mưu chuyện gì.
Thời Tiến nhân cơ hội chuồn ra khỏi cửa, bảo nhóc Chết thêm một bộ buff, rồi tiến thẳng lên lầu ba.
Cấu trúc của lầu ba cũng giống lầu hai, Thời Tiến chẳng mấy chốc đã mò ra căn phòng của anh Lang theo số phòng Nguyên mặt rỗ cho biết. Song kế hoạch lại không bắt kịp sự thay đổi, trên cửa phòng anh Lang treo một ổ khóa lớn.
Thời Tiến lưỡng lự giữa việc mạo hiểm mở khóa và thay đổi kế hoạch xuống lầu bỏ thuốc, ngay sau đó hắn chọn mạo hiểm mở khóa. Hắn rút một sợi dây kẽm giấu bên hông ra, cẩn thận cắm vào ổ khóa.
Có buff hỗ trợ của nhóc Chết, khoảng chừng hai phút sau, một tiếng cùm cụp nho nhỏ vang lên, ổ khỏa trên cửa bật mở ra.
Thời Tiến căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Hắn bảo nhóc Chết xác nhận tình hình trong phòng, rồi nhanh chóng tháo ổ khóa ra, lách mình vào phòng.
Căn phòng của anh Lang cũng được bày trí giản dị, không nhiều vật dụng, áo quần vứt bừa bãi trên giường, mấy túi hành lý và vali đặt trên cái ghế đẩu bên chân giường. Túi hành lý mở toanh, vali lại được đóng kĩ.
Không biết Nguyên mặt rỗ dưới lầu có thể kiên trì bao lâu, Thời Tiến không dám trễ nải, tiến thẳng về phía vali. Đây là thứ duy nhất trong phòng trông giống như đang cất giấu gì đó.
- Chờ đã! - Nhóc Chết đột nhiên cất tiếng, ngăn động tác sờ vali của Thời Tiến lại.
Thời Tiến vội vã thu tay về, căng thẳng hỏi:
- Làm sao vậy? Có người đến à?
- Không phải. – Giọng điệu của nhóc Chết có chút nghiêm túc, nó nhắc nhở - Trên ổ khóa của cái vali này có gắn máy báo động, một khi nhập sai mật khẩu, chuông cảnh báo sẽ kêu lên ngay lập tức, còn có thể gửi thư báo đến thiết bị liên kết tương ứng.
Thời Tiến vội vã thu tay về, vừa mừng vừa lo. Mừng vì cái vali này được bảo mật nghiêm ngặt như vậy chắc chắn có chứa vật rất quan trọng bên trong, lo vì vali phải mở khóa mật khẩu, mà hắn lại không có mật khẩu, đã thế chỉ có một cơ hội mở khóa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thời Tiến không muốn lãng phí thì giờ vô ích, bèn vừa nghĩ cách vừa lục soát những túi hành lí khác. Hoàn toàn không ngoài suy đoán, chỉ thấy một đống quần áo dơ, chẳng tìm được thứ gì hữu dụng.
- Đã qua mười phút rồi. Tiến Tiến, chúng ta phải nhanh lên. - Nhóc Chết nói với giọng sốt ruột, so với mớ tài liệu, nó lo Thời Tiến bị người khác phát hiện, từ đó nguy hiểm đến tính mạng hơn.
Thời Tiến sốt ruột đến độ tay đẫm mồ hôi, trấn an hai câu đừng nóng vội, suy nghĩ xoay chuyển với công suất tối đa. Chợt, hắn nghĩ đến điều gì đó, kích động hỏi:
- Nhóc Chết, mày có thể ngăn cách âm thanh và tín hiệu không? Là kiểu tạm thời giữ âm thanh và tín hiệu trong một không gian nhất định, không cho nó truyền ra ngoài.
Nhóc Chết do dự:
- Có thể thử xem. Nhưng nếu như vậy, tôi sẽ không thể giúp cậu chú ý động tĩnh bên ngoài.
- Không sao, chỉ cần mấy phút là được. - Thời Tiến sáng mắt lên, để nhóc Chết chặn âm thanh và tín hiệu, mình thì ngồi xổm bên vali, móc một viên kẹo trong túi áo phao, đổ chút bột trắng bên trong ra, dùng giấy ăn mềm mại cẩn thận chà lên chữ số của ổ khóa.
Mấy dấu tay mờ mờ mang theo dầu nhờn của da người hiện lên trên mặt số. Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, cấp tốc ghi nhớ mấy con số có dấu tay, rồi hỏi nhóc Chết:
- Sinh nhật ông trùm Người sói là khi nào? Và cả thời gian thành lập tổ chức Người sói, thời điểm Người sói kiếm được lợi nhuận đầu tiên, ngày sinh nhật cụ thể của người thân tương đối quan trọng của ông trùm Người sói, mày nói hết cho tao nghe.
Những thứ này đều là thông tin do Hướng Ngạo Đình cung cấp, nhóc Chết nhớ lại rất nhanh, lập tức báo cáo lại.
Thời Tiến vừa nghe vừa sàng lọc, sắp xếp và kết hợp lại những con số có xuất hiện dấu vân tay trong đầu, cuối cùng trùng khớp với ngày tổ chức Người sói lần đầu tiên kiếm được lợi nhuận. Hắn giơ tay, cẩn thận ấn dãy số mà mình đã phân tích được.
Tích, mật mã chính xác, vali mở ra.
Nhóc Chết vội tắt buff chắn âm thanh, quan sát tình hình dưới lầu, phát hiện trong gian nhà chính hình như đang xảy ra cãi vã. Nó lập tức căng thẳng, báo tình hình lại cho Thời Tiến.
Thời Tiến gấp gáp tăng tốc độ, rà soát qua những thứ đồ cấm lít nhít trong vali. Lật tung một hồi, hắn mới tìm ra hai con chíp, một cái USB và một cái hộp nhỏ cỡ bàn tay. Hắn nhét đồ vào ngực, rồi đóng vali, tức tốc đặt tất cả mọi thứ trở về vị trí cũ, cuối cùng nhón chân đi ra khỏi phòng.
Lúc Nguyên mặt rỗ quay lại, Thời Tiến đã về tới phòng, còn đang ôm khư khư bình dưa muối của mình.
- Tìm ra tài liệu chưa? - Nguyên mặt rỗ căng thẳng hỏi.
Thời Tiến gật đầu, móc cái hộp nhỏ ra đưa cho Nguyên mặt rỗ xem, trả lời:
- Chỉ tìm được cái này, hình như bên trong có USB. Nhưng hộp bị khóa, em không mở ra được. - Đương nhiên là nói dối thôi, trên thực tế nhóc Chết đã quét qua, trong hộp chỉ có mấy viên ngọc.
Nguyên mặt rỗ lập tức cầm hộp lắc lắc, nghe tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên, trên hộp còn gắn khóa mật mã anh Lang tìm người làm riêng. Gã vừa mừng vừa sợ, ra sức vỗ vai Thời Tiến, khen:
- Tiểu Viễn làm khá lắm, anh Lưu quả nhiên không nhìn lầm cậu.
Thời Tiến bẽn lẽn cười, sau đó giội nước lã:
- Nhưng chúng ta có lẽ nên trốn đi mau thôi, vì tìm cái này mà em xới tung vali của anh Lang lên, tuy đã cố gắng trả mọi thứ về vị trí cũ, nhưng anh ta có thể phát hiện bất cứ lúc nào.
Nguyên mặt rỗ nghe vậy liền đổi sắc, nhét hộp vào trong túi, rồi đi tới bên cửa, mở cửa nghe thử động tĩnh bên ngoài. Gã hơi do dự, rồi ngoảnh đầu ra hiệu bảo Thời Tiến đi theo mình.
Thời Tiến vội vàng đuổi theo.
Trên đường, hai người giả vờ như chẳng có gì xảy ra, nhưng thực chất đang đi với tốc độ cực nhanh rời khỏi căn nhà. Lúc đi ngang qua gian nhà chính, bọn hắn còn bị người gác đêm hôm nay gọi lại hỏi một câu, Nguyên mặt rỗ ra vẻ thiếu kiên nhẫn đuổi đối phương đi, rồi dẫn Thời Tiến thẳng đến chiếc xe van bên ngoài. Gã móc chiếc chìa khóa xe không biết được làm ra từ lúc nào, thừa dịp người trong nhà chưa nhận ra, mở khóa, phi lên xe, nổ máy, rồi chạy thẳng một hơi dọc theo con đường làng bằng bê tông, hoàn toàn không quan tâm Thời Tiến đã lên xe hay chưa, còn có ý định để hắn lại làm bia đỡ đạn.
Những người trong nhà hoảng hốt, tiếp theo phía lầu ba bỗng vang lên tiếng hét của anh Lang, sau đó cửa sổ lầu ba bị mở bật ra, anh Lang cầm một khẩu súng, nhắm về phía xe van bắn ầm ầm.
Thời Tiến sợ hãi nằm úp sấp xuống, vẫn kiên trì giữ nguyên hình tượng cậu bé gan nhỏ, hỏi:
- Có... có súng! Bọn họ phát hiện ra rồi. Anh Lưu, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nguyên mặt rỗ hoảng loạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe bất thình lình lao về phía trước, thiếu chút nữa rơi xuống mương. Sau khi đã miễn cưỡng ổn định, gã mới liếc nhìn Thời Tiến nằm nhoài ở ghế sau qua gương chiếu hậu, vẻ mặt khó tin:
- Mày lên xe từ khi nào?
- Không phải anh Lưu bảo em lên xe đi à? - Thời Tiến yếu ớt hỏi ngược lại, sau đó tủi thân nói - Lẽ nào anh Lưu không hề có ý định dẫn em theo, muốn để em lại đó mặc cho người ta làm thịt ư?
- Đương... đương nhiên không phải rồi. - Nguyên mặt rỗ cười sượng trân, cau mày cố động não, nhưng mãi chẳng thể nhớ ra Thời Tiến làm sao lên xe trong khi mình hành động rất bất ngờ và nhanh chóng. Gã cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó, miễn cưỡng trả lời - Tiểu Viễn, tác phóng của cậu nhanh nhẹn thật đó. Anh chỉ...chỉ hơi bất ngờ thôi.
Thời Tiến ra vẻ "Hóa ra là vậy à", ngại ngùng trả lời:
- Bình thường thôi, bình thường thôi. Em hay giúp mẹ làm việc đồng áng, cho nên làm gì tốc độ cũng rất nhanh.
Nguyên mặt rỗ: "..." Thế lên xe nhanh với làm việc đồng áng rốt cuộc có liên quan gì với nhau?
Đoàng!
Một viên đạn bất thình lình bay xuyên qua kính sau xe, sướt qua tóc Thời Tiến, bắn thẳng đến tay lái.
Thời Tiến hoảng hốt rụt đầu lại, Nguyên mặt rỗ thì liếc nhìn hai chiếc xe đen đang đuổi theo qua gương chiếu hậu, nhăn nhó mặt mày, cáu giận:
- Mẹ nhà nó! Quả nhiên đám người đó không có ý tốt, chiếc xe đón tao không phải xe có kính chống đạn!
Khôn chống đạn, chết đến nơi rồi.
Thời Tiến càng cuộn mình lại, trong mưa bom bão đạn vặn nắp bình dưa muối, móc điện thoại di động ra, quờ quạng gõ tin nhắn: Cứu mạng! Có đạn bay!
Danh Sách Chương: