Cuối ngày hôm đó, tại phòng ngủ chính cách phòng nghỉ cho khách một cái sân nhỏ bỗng có tiếng ra vào lục tục của bác sĩ. Cơ thể mảnh khảnh yếu ớt của Liêm Quân bị cho là vì ăn quá nhiều trong bữa tối khiến dạ dày khó chịu.
Thời Tiến nhìn trộm qua khe cửa, mập mờ hỏi: "Buff ngon miệng kéo dài khoảng bao lâu?"
Giọng nhóc Chết tiu nghỉu: "Tôi không biết."
"Đồ của mày mà mày không biết?" Thời Tiến không tin nổi.
Nhóc Chết càng ngày càng chột dạ: "Bởi vì cái buff này tôi chưa dùng bao giờ, hơn nữa thời gian kéo dài bao lâu là tùy thuộc vào mỗi người."
"..."
Thời Tiến đành bó tay, hỏi kiểu khác: "Vậy lâu nhất khoảng bao lâu?"
"Một... một năm?" Nhóc Chết không dám chắc.
Thời Tiến mặt lạnh tanh: "... Vậy mày thật sự quá quá quá giỏi luôn."
Nhóc Chết ngượng ngùng nói: "Ngại quá, ngại quá, tôi chỉ mới dùng một phần công lực thôi."
Thời Tiến: "..."
Tiếng ra vào của bác sĩ kéo dài đến khi mặt trời ló dạng mới thưa dần. Thời Tiến nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu dừng ở số 620, rầu rĩ thở dài.
Thanh tiến độ của Liêm Quân thật khó trị, năm ngày không gặp tăng thêm 100, ăn một bữa tăng thêm 20, khoảng trống năm trăm an toàn trong chớp mắt bay mất một phần năm, lại còn tăng thêm một chút. Không hiểu nổi với tình trạng khiến người ta phải sốt cả vó lên của anh, làm sao sống bình yên đến tận bây giờ, còn trở thành ông trùm xã hội đen.
"Nhóc Chết, chúng ta phải nghĩ cách ở lại." Thời Tiến mở miệng, giọng ù ù vì bị chăn bịt kín, "Với tình trạng hiện tại của Liêm Quân, tao có cảm giác chỉ cần lơ là một chút thôi, anh ta sẽ ngoẻo ngay."
Giọng điệu của nhóc Chết cũng trở nên nghiêm túc, nó "Ừ" một tiếng trầm thấp, rồi bổ sung: "Vất vả cho Tiến Tiến rồi, cám ơn cậu."
"Anh em với nhau cả, cảm với chả ơn gì." Thời Tiến xoay người, nhìn cánh cửa lùa hoa văn trang nhã cách đó không xa, yên lặng một hồi, rồi bất chợt hỏi: "Nếu Liêm Quân chết..."
"Thế giới trong sách có thể sẽ bị mất cân bằng." Nhóc Chết đáp.
"Sách" ở đây ám chỉ điều gì, Thời Tiến rất rõ, nhưng thật ra cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể tin nổi mình lại tái sinh vào một quyển sách.
Thôi, nghĩ nhiều làm gì, sống được ngày nào hay ngày nấy. Hắn kéo chăn, nhắm nghiền hai mắt.
Đánh một giấc thẳng đến sáng, Thời Tiến lại tràn đầy sức sống. Hắn mang theo buff mới nhóc Chết vừa thêm, ngạo nghễ hiên ngang đi đến phòng ăn, kéo cửa thật lực, rồi gào to: "Liêm Quân, tôi muốn lặn lộn xã hội với anh!"
Lạch cạch, viên thuốc Liêm Quân vừa cầm lên liền rơi xuống bàn.
Ông bác sĩ già nghiêm chỉnh đứng bên trông chừng lại lấy thêm vài viên thuốc đặt vào trong bàn tay Liêm Quân, nói: "Cậu Quân, cậu cứ ném thuốc tiếp đi, tôi còn cả một đống, luôn đủ để cậu uống."
Thời Tiến quyết đoán lùi lại, đóng cửa, nói qua ván cửa: "Xin lỗi nha, vừa nãy tôi không thấy gì đâu." Đồng thời thầm thở dài, không ngờ Liêm Quân trông thì rất lợi hại nhưng lại sợ uống thuốc y hệt con nít, quả nhiên đã là người tất có nhược điểm.
Liêm Quân nhướng mày, nhắm mắt, giương tay bỏ thuốc vào miệng nuốt gọn, rồi nhìn ông bác sĩ già, hỏi: "Được rồi chứ?"
Ông bác biết anh đang hơi cáu kỉnh, biết điều không có đáp trả. Thay vào đó, ông báo cho người ngoài cửa, rồi hỏi sang chuyện khác: "Cậu Quân định xử lý cậu ta thế nào?"
Liêm Quân đáp: "Đương nhiên là đóng gói gửi về cho anh trai..."
"Không được!!!" Thời Tiến kéo phạch cửa ra, sấn tới, ngồi phịch bên cạnh Liêm Quân, ôm đùi la lối, "Anh Quân, anh nhất định phải thu nhận tôi. Anh trai tôi luôn muốn tôi chết, anh không được đưa tôi về, xem như tôi từng cứu anh một lần, cho tôi ở lại đi!" Nói đoạn, hắn nhéo đùi mình, đưa mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Liêm Quân.
"Oa." Ông bác sĩ lui lại một bước, tựa lưng vào tường xem trò vui.
Liêm Quân bị ôm đến dại ra, sau đó sa sầm mặt, nói: "Buông ra!"
"Không buông! Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, anh đã bắt tôi về, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!" Thời Tiến vứt hết mặt mũi vào xó, ỷ cơ thể này còn nhỏ tuổi, giở trò khóc lóc om sòm. Khi nãy nhóc Chết đã buff "làm ít ăn nhiều" cho hắn, còn tính toán làm như vậy sẽ cho tỉ lệ thành công cao nhất, thế nên đôi bàn tay này tuyệt đối không buông!
Chân Liêm Quân yếu ớt bẩm sinh, không tài nào đá Thời Tiến đi được. Không biết vì tức hay vì gì khác, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ, môi mím chặt, anh bất thình lình rút con dao găm dắt bên hông áo dài, kề vào cổ Thời Tiến, đe: "Buông ra, không thì tôi giết cậu."
Thời Tiến cứng đờ, hơi do dự, nhóc Chết vội nâng giọng nhắc nhở: "Cục cưng đang hù dọa cậu thôi! Cậu ấy sẽ không ra tay với cậu đâu, cậu xem thanh tiến độ của mình đi, không tăng lên chút nào! Tiến Tiến đừng sợ, lên, bắt lấy cục cưng!"
Câu này sao quái quái vậy ta.
Thời Tiến nghĩ bụng, nhưng lòng lại bình tĩnh hơn, ôm ghì đùi Liêm Quân quyết không buông. miệng há ra, bô lô ba la kể sạch hoàn cảnh nhà họ Thời, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Liêm Quân, ra sức nịnh hót: "Anh Quân, anh tốt thế chắc chắn sẽ không để tôi quay về chịu chết đâu đúng không? Vả lại tôi còn chưa trưởng thành, anh nỡ lòng nào để tôi một thân một mình đầu đường xó chợ? Nhỡ lần sau đụng phải xã hội đen hàng thật giá thật, có khi tôi toi mạng thật đó."
Liêm Quân đảo mắt, buông dao, nhưng không phải vì hắn đáng thương, mà để hỏi: "Ngoại trừ Thời Vĩ Sùng, cậu còn có bốn người anh khác?"
"Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ đều rất độc ác." Thời Tiến đáp, giương vết sẹo trên cổ tay ra cho anh xem, "Anh xem nè, để không chết ở trong tay anh trai, tôi buộc phải giả vờ tự sát nhằm đánh đổi chút thời gian trống, tìm cơ hội trốn thoát. Thế nên tuyệt đối đừng đưa tôi về, tôi sẽ chết đó, thật đó."
Liêm Quân suy tư, rồi khẽ nhúc nhích đôi chân yếu ớt, giọng đã thả lỏng hơn một chút: "Buông ra, nếu không tôi đưa cậu về thật đấy."
Thấy anh mềm lòng, Thời Tiến từ từ buông tay ra, lòng hơi hồi hộp.
Liêm Quân không nhìn hắn, kéo vạt áo tán loạn, rồi xua tay ra hiệu cho bác sĩ đang hóng chuyện rời đi. Chờ đến khi trong phòng không còn ai khác, anh mới cất giọng hỏi lần nữa: "Những điều cậu nói đều là sự thật?"
"Thật hơn vàng 9999." Thời Tiến thề thốt, cố gắng tăng sưc thuyết phục cho lời nói của mình, "Còn nhớ cái gối ôm dưa chuột tôi mang theo không? Trên đó có máu của tôi lúc tự sát, lúc ấy tôi đã dùng nó để giấu giấy tờ và tiền mặt khỏi anh cả, rồi tìm cơ hội bỏ trốn."
Liêm Quân không nói gì, rũ mắt ra vẻ suy ngẫm.
Thời Tiến không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của anh, bèn tha thiết nhìn anh.
"Cho cậu ở lại cũng được." Mấy phút sau, Liêm Quân mới cất giọng.
Nhóc Chết ngạc nhiên ré lên: "A a a a, Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tự dưng giảm rồi,780 rồi!"
Thời Tiến sững sờ, sau đó vỡ òa vì hạnh phúc. Liêm Quân vừa cho hắn ở lại, trị số trên thanh tiến độ liền giảm vèo 100 điểm. Phải chăng đây có nghĩa là chỉ cần ở bên Liêm Quân, dù tung tích của hắn có bị bại lộ, năm anh em nhà họ Thời vẫn không dám ra tay với hắn vì kiêng kỵ Liêm Quân? Đường tiến độ cũng sẽ không đầy?
Thật là niềm vui bất ngờ! Không ngờ Liêm Quân lại là bảo bối lợi hại như vậy!
Thời Tiến vui vẻ ra mặt, Liêm Quân nhìn nụ cười ngây ngô của hắn, nhìn một hồi bỗng dung lại cảm thấy... đói bụng.
Anh liếc nhìn bữa sáng có vẻ nhạt nhẽo ban nãy trên bàn, ngờ ngợ với cảm giác thèm ăn mơ hồ trong mình. Anh khẽ cau mày, nói tiếp: "Nhưng tôi không bao giờ để kẻ vô dụng ở bên mình. Thời Tiến, hoàn cảnh của cậu rất phức tạp, với ơn cứu mạng trước kia của cậu, tôi có thể để cho cậu ở lại. Nhưng cậu phải nghĩ cho kĩ, ở chỗ tôi, cậu không còn là cậu ấm nhà họ Thời nữa, phải tuân thủ theo quy tắc của tôi."
Thời Tiến trả lời không chút do dự: "Tôi cũng không muốn làm cậu ấm gì đó nữa. Anh Quân, tôi sẽ cố gắng trở nên có ích, để anh không hối hận với quyết định ngày hôm nay." Ấy cũng là đang ngầm truyền đạt với Liêm Quân rằng, hắn không muốn chỉ làm người được che chở, mà là muốn đi theo Liêm Quân đúng nghĩa.
Liêm Quân nghe ra hàm ý của hắn, ngón tay thon dài gõ lên bàn, con mắt đảo quanh mặt hắn vẻ dò xét rồi nói đầy ẩn ý: "Đã như thế, vậy, chứng minh cho tôi xem."
Nhóc Chết reo hò, câu chữ lộn xộn: "700 rồi! Tiến Tiến ơi, thanh tiến độ của cậu giảm xuống 700 rồi! Hu hu hu, tôi cảm động quá. Cục cưng thật tốt, Tiến Tiến cũng thật tốt. Tui yêu hai bẹn, tui muốn xem hai bẹn sinh khỉ con..."
Thời Tiến vốn đang rất vui vẻ: "... Không biết ăn nói thì ngậm mồm vào, cảm ơn."
...
Thời Tiến đã cấp phép ở lại được Quái Tam chuyển ra khỏi khu nhà có sân nhỏ của Liêm Quân, sang kí túc xá riêng mà bọn Quái Nhất đang ở, đồng thời được lĩnh mấy bộ đồ lao động "vườn trái cây Hoa Hoa", chính thức trở thành thành viên của vườn trái cây Hoa Hoa.
"Vườn trái cây Hoa Hoa của chúng ta là một trong những vườn trái cây lớn nhất của tỉnh Y. Trái cây chủ yếu là xoài, nho đen, nho đỏ, lựu, lê, vân vân. Tổng diện tích là mấy ngàn mẫu, bao gồm ba ngọn núi, hai hồ nhân tạo, bốn khu vườn trồng trọt cỡ nhỏ và một số cơ sở hạ tầng khác. Cậu là người mới, tạm thời đến vườn xoài với Quái Nhị trước đi, bên đó gần đây chẳng có việc gì cả, cậu cứ đến làm quen đã. Về lương lậu, vì cậu "đi cửa sau", nên nể mặt cậu Quân, chúng tôi trực tiếp cho cậu mức lương của người làm chính thức, bao ăn ở, một tháng sáu ngàn."
Thời Tiến nghe Quái Tam thuyết minh, sự hưng phấn vì sắp gia nhập tổ chức thế giới ngầm bị thay thế bằng sự ngơ ngác. Hắn không nhịn nổi, bèn hỏi: "Thế... thế... các anh không phải xã hội đen à?" Sao còn trồng trái cây thật vậy.
Quái Tam nghiêm mặt sửa lời: "Chúng tôi không phải xã hội đen, là người làm ăn chính đáng đó."
Tầm mắt Thời Tiến rơi xuống bao súng bên hông gã ta, cạn lời.
"Tình hình về cơ bản là thế đó. Được rồi, cậu đi làm việc đi, đúng lúc hôm nay có một lô xoài cần chở đi, ở cổng hai bên kia, cậu tranh thủ tập hợp với Quái Nhị kẻo trễ việc." Dứt lời, Quái Tam kín đáo đưa cho Thời Tiến một tấm bản đồ vườn trái cây và một cái điện thoại mới, tịch thu cái điện thoại cũ của Thời Tiến mà không cho phép chối từ, sau đó dứt khoát bỏ đi.
Thời Tiến nhìn gã bỏ đi, giật giật khóe miệng, cất điện thoại di động, rồi đi về hướng cổng hai theo chỉ dẫn của bản đồ.
–––––––––––
Editor: Các thuộc hạ gọi LQ là Quân thiếu, ban đầu mình muốn dùng là cậu Quân, nhưng tới đây Tiến cũng gọi vậy làm mình hơi cấn chỗ xưng hô. Không biết các bạn muốn mình cho mọi người là cậu Quân, trừ Tiến ra, hay cho tất cả mọi người đều gọi là quân Thiếu như nhau? Hay ai có ý gì hay hơn có thể nói với mình.
Danh Sách Chương: